Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân

Chương 37


trướctiếp

Rời đi Y cốc, ngồi lên xe ngựa, ta duỗi lưng một cái, xoa xoa mắt, mấy ngày nay ngủ không ngon giấc, đợi trở về nhất định phải ngủ đến trời đất u ám. Ngáp một tiếng, lấy lại tinh thần, ngẩng đầu hỏi hắn: "Thủy Hành Ca, thói quen của ngài hình như đã lâu không động vào."

Hắn hơi nhíu mày: "Thói quen gì?"

Ta nhẫn nhịn cười: "Cô nương có thể cho ta xem tay phải của cô không?"

Khóe miệng của Thủy Hành Ca nhếch lên, cuối cùng chân mày hơn nhăn: "Hình như. . . . . . Quả thật đã lâu không có hỏi rồi."

"Hỏi sáu năm chẳng lẽ thói quen này đột nhiên biến mất?"

Hắn nhếch lên lông mày nhìn ta, trầm tư một phen, bộ dáng hơi nghi ngờ, cuối cùng giọng nói nhàn nhạt: "Cũng không biết vì điều gì lại quên chuyện này."

Ta xê dịch tới bên cạnh hắn, bệnh tự luyến lại tái phát, nháy mắt: "Nhất định là bởi vì ta chính là ân nhân cô nương!"

"Ân công nói qua, trên tay của nàng có một vòng bớt đỏ."

Ta thật hi vọng có bớt đỏ, bất đắc dĩ giơ tay lên nhìn một chút, không khỏi sững sờ, vốn trên tay này có một chấm đỏ nhỏ, nhưng bây giờ lại đột nhiên dài ra, nếu còn dài nữa, vậy có thể coi như vòng một vòng quanh cổ tay. Ta nghiêm túc nói: "Thủy Hành Ca, cổ tay ta bỗng nhiên nhiều hơn một cái dấu đỏ."

Thủy Hành Ca nắm cổ tay ta nâng lên nhìn, ngón tay dài xoa xoa, lại xoa xoa, một hồi lâu nói: "Ta nhớ lúc mới gặp trên tay cô cũng không có. . . . . ." Hắn chợt nhìn chằm chằm: "Cô trúng độc?"

"Phi!" Ta bực tức muốn rút tay về, đường đường là tiểu sư muội của Ngũ độc giáo, làm sao có thể ngay cả mình trúng độc cũng không biết. Ai ngờ hắn cầm quá chặt, nhất thời không thể rút về, ngựa hí một tiếng, chợt dừng lại. May mà Thủy Hành Ca nhanh mắt kéo ta lại, nếu không có lẽ ta đã bay ra ngoài rồi.

Người đánh xe lớn tiếng nói: "Các hạ là người phương nào? Vì sao lại chặn đường chúng ta?"

"Tại hạ là Mộc Thanh đệ tử của Thiên Cơ môn, có chuyện muốn cầu kiến Thẩm cô nương."

Ta ngẩn người, rút tay về vén màn xe, quả nhiên là Mộc Thanh, còn có sư đệ của hắn Đường Bảo Điền. Theo bản năng định xuống xe nói chuyện cùng hắn, nhưng bỗng dưng nghĩ đến, việc lấy trộm bi kíp lần này, Mộc Thanh cũng tham gia trong đó. . . . . . Ta yên lặng ngồi xổm cứng ngắc vẫy tay chào: "Hi."

Mộc Thanh mày kiếm mắt sáng, một thân quang minh lẫm liệt, đúng là một thiếu niên tuấn lãng. Giọng nói hắn trầm ổn, đến gần một bước: "Thẩm cô nương, tại hạ có lời muốn nói với cô."

Ta vẫn ngồi im như cũ không động, hỏi: "Làm sao ngươi biết ta ở đây?"

Đường Bảo Đường khẽ cười một tiếng: "Xe ngựa này người nào không biết là của Ma giáo, Thủy Hành Ca ở đây, kẻ theo đuôi như cô khẳng định cũng ở đây."

". . . . . ." Ta thật sự muốn dùng một đầu ngón tay đâm chết hắn a. . . . . . A. . . . . .

Mộc Thanh nghiêng đầu trách cứ: "Sư đệ, không được vô lễ."

Không khí bỗng nhiên cứng ngắc, ta lặng yên chốc lát, quay đầu lại nhìn Thủy Hành Ca: "Ta đi một chút rồi về."

Thủy Hành Ca trả lời: "Cô không sợ hắn lại bắt cô đi ư?"

"Có ngài ở đây, hắn muốn bắt cũng không được."

Ý của lời này rõ ràng là võ công của ngươi cao như vậy Mộc Thanh đánh không lại ngươi nhất định không thể ở trước mắt ngươi bắt ta đi, nhưng tại sao sắc mặt hắn lập tức chuyển biến tốt, con mắt nhuốm nụ cười, sắc mặt vui vẻ gật đầu một cái: "Đi đi, nhanh lên một chút rồi trở lại."

. . . . . . Một Thủy Hành Ca bình dị gần gũi như vậy lúc ăn cơm ta sẽ cảm thấy rất kinh hãi nha. . . . . .

Nhảy xuống xe ngựa, ta nhìn mọi nơi, đây là ngoài thành, không có nhiều người, bèn đi tới rừng cây phụ cận.

Trong rừng yên tĩnh lặng lẽ, bóng đêm như tấm màn rơi xuống, không có tiếng côn trùng kêu, không có người đi đường, nhất thời không khí vắng lặng. Đi một hồi, ta mới dừng lại, nhìn hắn: "Mộc thiếu hiệp có chuyện gì?"

Mộc Thanh hơi ngừng lại: "Cô muốn đi Tây Vực cùng hắn?"

Ta lắc đầu một cái: "Ta cũng không biết."

"Vậy là cô cùng hắn ở lại Trung Nguyên? Hắn sẽ luôn ở Trung Nguyên? Hắn muốn. . . . . . Xưng bá võ lâm?"

Ta cười cười, thì ra suy nghĩ của Mộc Thanh và sư phụ hắn là cùng một dạng, căn bản Thủy Hành Ca không có hứng thú với võ lâm được chứ: "Hắn cũng muốn


trướctiếp