"Xin lỗi đã để cô đợi lâu, cô Tiền, nếu như thuận tiện có thể hoãn lại thời gian gặp mặt sau này được không?"
"Không sao đâu Bác sĩ Lưu, thật ra muộn không tới hai phút —— hiếm thấy cô đến muộn, cô ra ngoài ăn trưa sao?"
"Cục cảnh sát mời tôi đến làm cố vấn cho một vụ án, lúc trở về thì bị
kẹt xe. Còn cô thì sao? Lần này cô đến sớm hơn mọi khi, cô đã ăn gì
chưa?"
"Ăn rồi, tôi ăn một bát mì ở dưới lầu." Cô Tiền nói, vẻ mặt hơi mất mát.
Lưu Hà nhướng mày, "Vậy là cô đến sớm rồi, hôm nay không đi làm sao?"
"Không có" Cô Tiền hơi do dự rồi lắc đầu, "Tôi đã từ chức rồi và muốn nghỉ ngơi một thời gian."
"Chuyện như thế nào?"
"Việc này… Cũng là lỗi của tôi" Cô Tiền lại giống như một đứa trẻ hư
đang cầm bài thi chờ phụ huynh ký tên, rụt đầu rụt cổ, giọng nói chột dạ úp úp mở mở, "Tuần trước Gia Bá bị cảm, tôi nghĩ. . . Haiz, Bác sĩ Lưu, nói thật là lần trước sau khi rời khỏi đây tôi đã không nhịn được lập
tức đi mua cho anh ấy một con gà hầm. . ."
Nhìn thấy Lưu Hà không có ý quở trách mình, giọng nói của cô hơi lớn
hơn, nhưng thái độ vẫn tự biết đuối lý như cũ, "Không nghĩ tới bạn gái
mới của Gia Bá cũng ở đó. . . Cuối cùng. . . Lại kiện đến cục cảnh sát."
Vẻ mặt Lưu Hà hơi thay đổi, Cô Tiền vội vàng giải thích, "Cuối cùng cũng không có lập biên bản, không có lập biên bản, cảnh sát nói việc này sao có thể lập biên bản được, tôi mang canh gà chứ không phải mang dao đến
—— "
Nói đến đây, cô có vẻ đắc ý thoáng qua rồi lại chán nản, "Nhưng mà Gia
Bá lại nói chuyện này với tổng giám đốc của tôi. Mấy hôm trước tổng giám đốc tìm tôi nói chuyện, cô biết không tất cả chúng tôi đều có một vòng
liên kết, ở Thượng Hải tổng cộng chỉ có một vài công ty, anh ta cảm thấy tôi làm như vậy. . . ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng của công ty."
"Vì vậy, anh ta hy vọng cô chủ động từ chức sao?"
"Không phải, ngược lại anh ta không mong tôi nghỉ việc, thật ra tổng
giám đốc có ơn đối với tôi, luôn quan tâm chăm sóc tôi. . ." Cô Tiền
buồn bã nói, "Là tôi có lỗi với anh ta, nghĩ lại tôi đã lớn như vậy rồi
mà lại vô tích sự, còn làm ra chuyện như vậy, để bạn bè lo lắng cho tôi. . ."
Cô nghẹn ngào, "Tôi muốn từ chức và nghỉ ngơi một thời gian, tổng giám
đốc không cho phép, thủ tục vẫn chưa làm xong —— bây giờ tôi vẫn chưa
biết làm gì, dù sao cũng nên nghỉ ngơi một thời gian rồi tính tiếp."
Lưu Hà gật đầu, nhìn thấy túi mua sắm đặt cạnh chân cô Tiền, "Vậy nên
trước khi đến đây cô đã đến trung tâm mua sắm để ăn mừng một kỳ nghỉ dài hạn đúng không?"
Ánh mắt cô Tiền nhìn theo, cũng nở nụ cười, "Ồ, Hermès là của Hermès,
thật ra một chiếc khăn lụa cũng không mắc lắm, Bác sĩ Lưu cô đừng lo
lắng, tôi vẫn còn chút tiền tiết kiệm, việc mua bán gần đây cũng kiếm
được một khoản lời, thật ra nếu tôi không đi làm cũng không ảnh hưởng
gì."
"Không phải cô đã nói mua bán cho có lệ không cần kiếm tiền sao?"
Nói đến vấn đề này giống như gãi đến chỗ ngứa, gương mặt Cô Tiền như
phát sáng lên. "Nói là nói như vậy thôi, cũng phải kiếm vài đồng để trả
chi phí thủ tục, cũng không biết có phải tôi bán rẻ hay không mà đơn đặt hàng thật sự rất nhiều, mua hàng không bao gồm chuyển phát nhanh và cả
phí chuyển phát nhanh cũng thu được một khoản, số lượng đơn hàng sẽ tăng lên nhanh chóng, nguồn hàng của Nhật Bản cung cấp giá cả rất tốt —— vừa hay tôi có một đứa em gái đang ở Nhật Bản, nó giúp tôi liên hệ nhà sản
xuất, trực tiếp lấy sỉ, cô nghĩ xem, nguồn hàng bên Nhật Bản sẽ được gửi về, chuyển phát nhanh giúp tôi đóng gói riêng từng kiện hàng, sau đó
mỗi ngày tôi sẽ gửi nó cho bạn bè, làm ăn kiếm lời cùng với bên chuyển
phát nhanh.dieendaanleequuydonn Tôi nói với mẹ tôi đây là một công việc
tốt, sau này có thể trở thành đại lý cấp một, có đi làm hay không thật
sự không quan trọng."
Nhìn thấy cô ta tự điều chỉnh bản thân, sương mù tan đi, tinh thần bay
bổng, Lưu Hà cũng mỉm cười: Một người phụ nữ như cô Tiền có một sức sống kỳ lạ, những việc cô làm đương nhiên không bình thường, nhưng người
ngoài nhìn vào cũng không thấy khó chịu, ngược lại hơi hâm mộ.
"Có nhiều khách hàng như vậy, cô còn quan tâm đến vòng tròn bạn bè của Gia Bá không?" Lưu Hà hỏi.
"Đương nhiên rồi! Tôi giúp bạn bè của Gia Bá lập một group đặc biệt,
những khách hàng khác cũng thêm tôi, vòng tròn bạn bè của tôi đều bị ẩn
đi hết." Cô Tiền vui sướng nói, nhưng nhanh chóng nhận ra ý của Lưu Hà,
lại buồn bã, "Nhưng. . . Nhưng tôi thật sự muốn thay đổi, Bác sĩ Lưu,
thật sự, cô nhìn xem bây giờ việc tôi đang làm cũng không thể tiếp tục
làm được, tôi thật sự muốn bỏ tật xấu này."
Trường hợp này, cô Tiền đã nói hơn ba mươi lần rồi, nhiều lần còn không
có đoạn sau, Lưu Hà hoàn toàn không tin tưởng chút nào, cô cũng biết rất rõ mình nên giúp cô Tiền làm gì, một vài lời động viên, một vài lời
phân tích, một vài lời an ủi chính mình 'Tôi đang cố gắng'. . . Nhưng
hôm nay cô không có ý định tiếp tục tiết tấu này. "Cô thật sự muốn thay
đổi sao?"
Vấn đề này có tính khiêu chiến rất cao, mặc dù cô hỏi rất nhẹ nhàng
nhưng vẫn khiến cô Tiền trợn to mắt —— tiết tấu thay đổi làm cho cô ta
không biết nên làm gì, nhưng vào lúc này, về tình về lý chỉ có thể liều
chết chấp nhận và xin thề. "Đương nhiên rồi, nếu không muốn như vậy thì
tôi gặp bác sĩ làm gì, bác sĩ Lưu, mỗi tuần tốn một ngàn tệ, có thể thuê được một dì giúp việc đó."
Lưu Hà cười cười, rót thêm cho cô Tiền tách trà, "Để tôi kể cho cô nghe
một câu chuyện, cô Tiền, hôm nay không tính giờ, cứ từ từ nói chuyện."
Sự bất an trong lòng cô Tiền tăng lên, "Bác sĩ , cô kể đi —— "
"Thật ra nói về việc này chắc chắn cô cũng biết đó. . ." Lưu Hà kể ngắn
gọn vụ án của Tiêu Ân Hoa và Phương Lập cho cô Tiền nghe, câu chuyện này đã gây chấn động toàn thành phố, đương nhiên cô Tiền đã nghe nói rồi,
đồng thời cũng rất hứng thú. "Ôi! Bác sĩ Lưu, cô lợi hại thế sao! Cảnh
sát cũng muốn nhờ cô làm cố vấn! Tôi khâm phục cô quá, tôi thật sự rất
khâm phục cô —— "
Sau khi nghe tường tận toàn bộ vụ án, đương nhiên cô Tiền cũng thở dài
lần nữa, "Công ty bảo hiểm kia còn muốn bồi thường tiền sao? Làm gì có
chuyện như vậy chứ! Không thể bồi thường tiền cho bọn họ được, một đám
người lòng lang dạ sói! Đáng đời bọn họ bị bọn cho vay nặng lãi đòi nợ,
kẻ ác tự có kẻ ác trị! Ôi, chỉ có cô vợ sắp cưới thật đáng thương, thật
khó mà chịu đựng được, mười năm thanh xuân chỉ vì bạn trai kích động,
bây giờ thì xong rồi, người không còn, tiền cũng không tới tay, trong
bụng lại có đứa bé, thật sự rất hoang mang, đến nhà cũng mất."
"Đúng đó, Phương Lập rất đáng thương, một ý nghĩ sai lầm, tính mạng của
mình cũng mất. . . Thật ra nếu không mất mạng thì anh ta cũng không có
kết quả tốt, khoa kỹ thuật đã dựng lại hiện trường, anh ta làm sao có
thể thoát được điều tra —— tiền cũng không không lấy được, anh ta còn
phải ngồi tù."die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Lưu Hà nói, "Quyết định này của
anh ta không sáng suốt chút nào, Cô Tiền, cô đoán xem vì sao anh ta lại
làm như vậy?"
"Tại sao?" Cô Tiền không biết 'Đại họa' sắp ập lên đầu, vẫn bừng bừng hứng thú.
"Bởi vì Phương Lập không buông bỏ được."
"Không buông bỏ được sao?" Cô Tiền nghi ngờ, "Cô nói 50 vạn kia sao?"
"Cũng không phải" Lưu Hà nói, "Cô Tiền nói xem, với chức vụ của Phương
Lập, anh ta đã làm việc tám năm nhưng không tiêu xài phung phí, tích góp được 90 vạn, Tiêu Ân Hoa có đối xử tốt với anh ta không?"
"Ừ. . . Điều này cũng khó nói." Cô Tiền đặc biệt có thiên phú về tính
toán, cô bấm bấm tính toán, "Theo như cô nói thì mấy năm trước Tiêu Ân
Hoa có lợi nhuận lớn, Phương Lập cũng là phó tổng giám đốc của công ty
bọn họ đúng không, mấy năm trước là thời kỳ hoàng kim của ngoại thương,
thật ra lương của một phó tổng giám đốc 100 vạn một năm cũng không thành vấn đề, đến bây giờ đã tiết kiệm được 90 vạn, chắc chắn tốt hơn công
nhân thông thường, nhưng muốn nói là rất tốt, theo ý kiến cá nhân của
tôi thì cũng chưa chắc."
"Đây chính là điều đã khiến Lương Đình và Phương Lập thường xuyên xảy ra mâu thuẫn" Lưu Hà nói, "Lương Đình đã nhắc đến nhiều lần trong lúc thẩm vấn, có thể là cô ý thức được tầm quan trọng của việc này —— cô vẫn hi
vọng Phương Lập có thể tiếp nhận cành olive do các công ty lớn ném ra và tiến vào làm việc ở nơi to lớn hơn, như vậy càng ổn định hơn, triển
vọng phát triển cũng sẽ lớn hơn, nhưng Phương Lập vẫn kiên quyết đi theo Tiêu Ân Hoa, cho rằng Tiêu Ân Hoa đối xử với anh không tệ, ở lại công
ty của Tiêu Ân Hoa, anh ta sẽ có tương lai."
Cô Tiền cũng nhận ra điều gì đó, "Đến cuối cùng Tiêu Ân Hoa vẫn không
xứng đáng với anh ta, haiz, nói như vậy thì anh ta nhất thời kích động,
thật ra cũng có thể thông cảm được."
"Có thể thông cảm được sao?" Lưu Hà hỏi ngược lại.
"Ít ra Tiêu Ân Hoa cũng có lỗi."
"Cô Tiền, có câu nói này tôi vẫn cảm thấy rất có lý." Lưu Hà nói, "Mỗi
người đều lựa chọn quỹ đạo cho riêng mình. Trên thực tế trước khi hai
người đi đến bước đường cùng này, Phương Lập có quá nhiều cơ hội có thể
xoay chuyển tình thế. Năm mà anh ta phát hiện Tiêu Ân Hoa rơi vào khủng
hoảng kinh tế lớn thì anh ta có thể bỏ đi. Lúc Tiêu Ân Hoa mượn 50 vạn
là khoản tiền cực kỳ quan trọng đối với anh ta thì anh ta có thể từ
chối. Anh ta có rất nhiều cơ hội để biến 50 vạn này trở nên không còn
quan trọng nữa. Thậm chí bây giờ với trình độ như anh ta muốn tìm một
công việc có tiền lương cao cũng không phải việc khó —— Nếu nghĩ như
vậy, cô sẽ phát hiện thật ra anh ta còn lâu mới rơi vào hoàn cảnh khốn
khó này, 50 vạn sẽ không phá hủy cuộc đời của anh ta."
Cô Tiền như nhận ra điều gì đó, Lưu Hà nói, "Sau khi biết 50 vạn của
mình sẽ không lấy lại được, bản thân Phương Lập vẫn lựa chọn đi Nam Phi
cùng với Tiêu Ân Hoa, đây là anh ta tự lựa chọn quỹ đạo của mình, nếu
như không phải bất ngờ xảy ra tai nạn ở ga tàu điện ngầm, chúng ta có
thể tưởng tượng rằng Phương Lập sẽ đi Nam Phi với Tiêu Ân Hoa, ngồi xem
ông ta bị bắn chết, người nhà của Tiêu Ân Hoa lấy được một khoản tiền
bồi thường lớn, sau đó chờ đợi vợ của Tiêu Ân Hoa lấy được di chúc của
Tiêu Ân Hoa ở một nơi bí mật sau đó trả 50 vạn lại cho anh ta, hoặc là
thậm chí gấp đôi số tiền đó —— cho dù đây chỉ là một hy vọng rất mong
manh, cho dù anh ta biết rõ là không thể, nhưng anh ta vẫn có thể chờ
đợi."
"Nhưng. . . Không phải vợ sắp cưới của Phương Lập đã nói rồi sao, thật
ra sau khi Phương Lập đã biết Tiêu Ân Hoa không dự định trả lại tiền cho mình đã rất tức giận." Cô Tiền sợ hãi nói. "Anh ta đều biết việc này,
thậm chí tự nói với bản thân 'Chắc chắn sẽ không trả lại tiền ', chẳng
lẽ anh ta còn chờ đợi được sao?"
"Ít ra từ sự thật cho thấy, Phương Lập cũng không giết Tiêu Ân Hoa
trước, giả tạo ý đồ tự sát. Đây là nhất thời nảy ra ý định giết người,
thiên thời địa lợi nhân hoà, hoàn cảnh thuận lợi thúc đẩy anh ta giải
tỏa sự thù hận của mình, nhưng nếu như không có sự trùng hợp này thì
sao, đúng, Phương Lập vẫn sẽ tiếp tục tự lừa dối chính mình." Lưu Hà
nhìn cô Tiền, "Cũng giống như anh ta biết rõ thứ mình có được cũng không cao hơn giá thị trường, nhưng vẫn lặp đi lặp lại câu nói 'Ông chủ Tiêu
đối với tôi ân trọng như núi' như thế, anh ta vẫn luôn tự lừa dối bản
thân rằng Tiêu Ân Hoa cho anh ta nhiều hơn những gì người khác có thể
cho anh ta, cô Tiền, cô biết tại sao không?"di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Cô Tiền lộ ra vẻ mặt bất an, giống như bị người khác chạm vào vết sẹo,
giống như một con thú nhỏ rơi vào bẫy, biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp
theo nhưng không thể trốn thoát, chỉ có thể hợp tác như bị ma xui quỷ
khiến, ". . . Tại sao?"
"Bởi nếu thật sự thừa nhận chẳng khác nào phủ nhận quá khứ của mình."
Lưu Hà nhỏ giọng nói, "Một số người rất khó khăn để đưa ra quyết định
này, những người này không thích hợp chơi cổ phiếu, bọn họ mãi không
chịu rời khỏi thị trường, cũng mãi mãi không thể kịp thời ngăn chặn thu
lỗ. . . Cô Tiền, cô cùng Gia Bá, đã từng có một đứa bé phải không?"
Hai vai cô Tiền run rẩy, cô ta thốt lên, "Sao cô có thể đoán được —— "
Nhìn Lưu Hà một chút, lời nói lại bị chặn ở trong miệng, cô ta lắc đầu,
cười còn khó coi hơn khóc, "Có. . . Không đến ba tháng, progesterone
không đủ. . . Tự nhiên sẩy mất. . ."
"Sẩy thai có đau khổ không?"
Nước mắt cô Tiền rơi xuống, cô ta che mặt khóc nức nở, nhẹ nhàng gật
đầu, "Đau khổ. . . Cô không tưởng tượng nổi đâu, bác sĩ Lưu, cô không
biết được có bao nhiêu đau khổ đâu. . ."
Lưu Hà đưa mấy tờ khăn giấy, "Cô Tiền, cô nên hiểu rõ mọi chuyện, nhưng
làm người thật ra cũng không phải không thoải mái. Tôi nghĩ, chuyện bất
hạnh này sẽ không làm cho cô oán hận, hai người đều tình nguyện, có kết
tinh tình yêu là chuyện vui, cho dù có xảy ra bất trắc, cũng không thể
trách Gia Bá, là do cô đồng ý vì người yêu chịu đựng mất mát, chỉ cần
anh ta cũng yêu cô thì phần đau khổ này sẽ được tình yêu bù đắp —— chỉ
cần anh ta yêu cô, tất cả đều đáng giá. Chỉ là. . . Cô không thể ngờ Gia Bá thay đổi nhanh như vậy, muốn chia tay với cô có phải không?"
Cô Tiền đã nói không nên lời, cô xì mũi thật to, hít thở rồi ra sức gật đầu.
"Đối với Gia Bá, tình yêu đã kết thúc, anh ta có thể vẫn cảm thấy có lỗi với cô nhưng anh ta có thể đối mặt với sự thật này. Nhưng đối với cô,
việc khó khăn nhất không phải thừa nhận Gia Bá đã không còn yêu cô, khó
khăn nhất chính là thừa nhận cô đã nhìn lầm Gia Bá. Lúc cô vẫn nghĩ anh
ta còn yêu cô thì tình yêu của anh ta đã phai nhạt rồi. . . Rất nhiều
người phụ nữ lúc vừa thất tình đều cảm thấy mình rất ngu ngốc, cô Tiền,
thật ra cô không thể chấp nhận việc bản thân mình ngu ngốc." Lưu Hà nói, "Cô không làm được như vợ chưa cưới của Phương Lập, ngay khi cô ấy phát hiện ra mình đã đặt cược nhầm người, cô ấy lập tức cắt thịt rời đi, cô
giống Phương Lập, bị mắc kẹt trong quỹ đạo lừa dối của chính mình. Cái
đẩy kia của Phương Lập được cho là nhất thời kích động, nhưng nói đúng
hơn là bộc phát sự phức tạp trong lòng, anh ta không thể mở được nút
thắt trong lòng, chỉ có thể hủy diệt kẻ đã tạo nên tình cảnh khốn khó
này đó là Tiêu Ân Hoa, điều này không liên quan đến thù hận hay trả thù, chỉ là vào lúc đó, anh ta không chờ được người khác ra tay, cũng không
thể chấp nhận để người khác thực hiện, kiểu hủy diệt này chỉ có thể tự
mình làm —— anh ta mơ hồ giữa ranh giới của suy nghĩ và hiện thực, quên
đi hậu quả của việc làm đó."
Cô đưa cả hộp khăn giấy cho cô Tiền, "Cô Tiền, sự quấy rối của cô đối
với Gia Bá cũng là ranh giới mơ hồ —— đối với tiềm thức của cô, hiện
thực là sai lầm, nó sẽ thúc đẩy cô sửa sai càng nhanh càng tốt, sau đó
lại tạo ra một Gia Bá là người yêu của cô. Nhưng hành vi này thật sự có
hiệu quả hay không? —— Cho dù Phương Lập không chết cũng phải ngồi tù,
cuộc đời của anh ta đã hoàn toàn bị phá hủy."
"Đương nhiên, cô sẽ không quá cực đoan như thế."