Diêu Tử Đồng tới nhà sàn của Lom khi mặt Trời đã lên cao thêm một chút,
chợt thấy Prin đứng chờ tại hành lang gỗ dưới chân cầu thang với nét mặt đầy vẻ hồ nghi, còn Lom cầm theo một ống ngắm đi đăng đăng xuống, tiếng giày giẫm lên mặt gỗ vang lên âm thanh lộp cộp liên hồi cho thấy chủ
nhân nó vội vã ra sao, cô nghệch ra trong giây lát. Hai người họ đang
chờ cô à?
"Em đi đâu với Fai?" Prin chờ đợi để hỏi câu này đã hơn nửa giờ đồng hồ, anh vừa kết thúc cuộc gọi trái múi giờ với mẫu hậu
xong liền theo chân Ali qua vườn nho nhưng lại chỉ trông thấy Lom đứng
sát lan can gỗ trên nhà sàn, tìm kiếm Ali qua ông ngắm. Lúc đó anh mới
biết Ali bị Fai giữ chân.
"Đi ngắm cảnh một chút." Mặc dù đa phần đều là cô cố gắng ổn định tinh thần, nhưng xác thực cô vẫn ngắm được
những thứ đẹp đẽ hiếm thấy vào buổi sớm mai.
Diêu Tử Đồng lướt
qua Prin và Lom, dẫn đầu lên cầu thang trước, thản nhiên trách cứ, "Anh
nên ngưng ngay việc thức đêm bận rộn và hãy dậy sớm vào buổi sáng đi
Lom." Ban đêm, sau 12 giờ là lúc âm khí nặng nhất, nó không có lợi cho
người đang bị ma ám như Lom. Thứ giúp anh đẩy lùi hắc ám là ánh sáng mặt trời, còn có...ánh trăng đêm mười lăm.
"Chắc là tối qua anh ta
bận việc với các cô nàng của mình." Prin không bỏ lỡ cơ hội bôi xấu tình địch, anh cười đắc ý nhướng nhướng mày dù Lom cảnh cáo nhìn anh. Cạnh
tranh công bằng? Thứ lỗi, anh không biết bốn chữ này!
Gương mặt
của Lom đanh lại vì sự vô sỉ trơ trẽn của Prin, anh đẩy Prin sang một
bên, nhanh chóng đuổi kịp bước chân nhỏ nhắn của Diêu Tử Đồng, thành
thật khai báo, "Thề với chúa Brahma! Tối qua tôi xem thiết kế nhãn hiệu
cho rượu nho đến hơn 3 giờ, hoàn toàn không làm chuyện gì khác." Lom âm
thầm cắn chặt răng, chịu đựng cảm xúc muốn xông lại bóp cổ Prin, tên kia thật có tiềm chất làm bạn với Fai!
"Được rồi, chúng ta bắt đầu
đi." Diêu Tử Đồng không để ý Lom nôn nóng tỏ rỏ trong sạch hay Prin đắc
thắng ra sao, cô đi thẳng lại giường của Lom, thúc giục anh ngồi trên
đó. Tiếp theo cô quay sang Prin, sắp xếp cho anh ngồi khoanh chân trên
ghế bành đan bằng tre gần giường.
Xung quanh đều không có vật che chắn, gió nhẹ có thể lượn đi khắp nơi mang theo mùi thơm hoang dã xen
lẫn chút dịu dàng của thiên nhiên – Nhà sàn của Lom đích thật là một nơi ngồi thiền lý tưởng.
"Các anh làm theo tôi. Hít vào thật sâu
thầm nói "Buddh" và thở ra từ từ "Dho"." Diêu Tử Đồng chỉ lo làm mẫu,
hoàn toàn không quan tâm tới vẻ mặt buồn thiu như mây chiều ảm đạm của
Lom. Nhiệm vụ của cô lúc này là giúp anh phá bỏ lời nguyền rủa một cách
sạch sẽ, những thứ linh tinh khác không nằm trong quyền hạn "dọn dẹp"
của cô.
"Đúng vậy, cứ tiếp tục như thế. Hít vào "Buddh" thở ra "Dho". Này, anh đừng nhúc nhích được không? Còn Prin nữa!"
"Côn trùng quấy nhiễu tôi."
"Anh ta làm tôi phân tâm."
Diêu Tử Đồng không hài lòng nhìn hai chàng trai đang cáu gắt với nhau, "Các
anh còn như thế thì tôi lập tức đi ngay." Cô tức đến giậm chân ba lần
liên hồi, bất lực nhìn hai người. Họ không biết được mức độ quan trọng
cũng như hiệu quả tốt đẹp của việc ngồi thiền mang lại thì cũng nên chú
tâm một chút, nếu không thì ngay từ đầu đừng đồng ý với cô.
Lom
và Prin sững sờ trước cơn thịnh nộ hiếm hoi của Diêu Tử Đồng, nét mặt
giận dỗi đó khiến tiểu thú trong người họ rục rịch, hành động đáng yêu
vừa rồi của cô dập tắt ngọn lửa đối chọi gay gắt giữa họ.
Thật muốn được hôn lên đôi môi phấn hồng đang mân chặt kia lần nữa – Lom nghĩ.
Prin thì lại khác, anh chống khuỷu tay trên đùi, nâng cằm, đôi mắt hoa đào
mê mẩn nhìn cô, nụ cười ngốc nghếch hiện rõ trên mặt. Ali thật quá dễ
thương, tim mình đập nhanh quá, làm sao đây? Thật muốn ôm chầm Ali vào
lòng, phải làm sao mới được đây!
"Lom ~" Giây phút màu hồng ngọt ngào này bỗng chốc bị phá tan bởi giọng nói ngây ngấy, dợn da gà phát ra từ một người xa lạ.
Nụ cười chợt tắt, Prin vô cùng không vui khi bị quấy rầy, anh liếc mắt nhìn Lom, "Bạn gái anh đến rồi kìa."
"Lom, em tới thăm anh đây. Em nghe nói anh bị bệnh. Xin lỗi anh, vài ngày
trước em đang ở nước ngoài nên không đến đúng lúc anh cần em."
Lom đáp lại cô gái đang nói liên thanh mặc chiếc váy xanh dương ngắn tới
đùi bó sát người lộ rõ từng đường cong quyến rũ, và núi đồi cao ngất
không ngừng rung rinh khi đi nhanh lại gần mình bằng một cái nhìn đầy
tức tối. Lại là thằng nhóc Fai phá đám!
Ngoài tiểu ác ma kia ra
thì trong gia tộc Adisuan này có ai dám mang chuyện anh bị "bệnh" thông
báo cho tất cả các cô gái vây quanh anh. Nắm chặt tay, Lom âm thầm
nghiến răng. Mày sẽ chết với anh, thằng Fai!
"Tôi không sao, cô
về đi, Lisa." Lom nhìn thấy Diêu Tử Đồng lạnh mặt quay sang hướng khác
thì liền nóng nảy, nhanh chóng giơ tay ngăn lại bước tiến của cô gái tên Lisa kia. Khẩn trương theo dõi từng cử chỉ của Diêu Tử Đồng, hình như
Ali không quan tâm đến hoặc là đang thất vọng về anh. Lần này anh có nên giết chết thằng em ác ma kia để diệt trừ tận gốc hậu hoạn không?
"Lom..."
"Tôi nói cô về đi." Gương mặt của Lom lạnh hẳn đi, ánh mắt trở nên sắc bén
như một con hổ bị người khác quấy rầy bữa ăn, và nếu như kẻ này vẫn tiếp tục không hiểu chuyện thì con hổ này sẽ giận dữ gầm lên, dùng móng vuốt sắc nhọn giết chết kẻ đó.
Lisa giật bắn người, rùng mình, cô ta
nhanh chóng quay người, mang theo chiếc túi xách hàng hiệu đắt tiền của
mình chạy xì khói khỏi nhà sàn của Lom. Hôm nay Lom thật đáng sợ!
Prin cười nhếch môi, chất giọng du dương của anh thêm vào châm chọc, khiêu
khích, "Anh thật có bản lĩnh khi biết cách sắp xếp ổn thỏa cho từng cô
bạn gái."
"Này! Đừng có mà nói kháy tôi, thân vương đáng kính."
Lom bực dọc vô cùng, thậm chí anh không muốn nể mặt Puwanet mà tặng ngay cho Prin một cú đá từ đôi chân dài hoàn hảo của mình.
Prin linh
hoạt né tránh, anh luồn lách thật nhanh ra sau lưng của Diêu Tử Đồng khi cô vừa xoay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy hai vai cô và thì thầm vào tai
những lời mang tính chất bôi đen Lom, "Em thấy rõ rồi đấy. Anh ta không
giữ sắc giới."
Hai chữ cuối cùng của Prin khiến Lom tái mặt và
liên tưởng tới một bộ phim HongKong có những cảnh nhạy cảm mà mình vô
tình xem qua, anh cảm thấy mây đen u ám trên phủ đầy trên đỉnh đầu nếu
như Ali nghĩ rằng anh có quan hệ trên cả xác thịt với những cô gái kia.
"Tôi hoàn toàn trong sạch! Từ thân thể đến trái tim." Lom vội vàng giải
thích, khẩn trương chú mục vào Diêu Tử Đồng, "Em phải tin tôi." Anh
không dám đứng lên bởi vì anh biết hai chân của mình lúc này mềm nhũn
rồi, một phần vì ngồi khoanh chân quá lâu, một phần vì bất an mà co rút. Chết tiệt, đây là bệnh cũ!
Diêu Tử Đồng kinh ngạc nhìn Lom, anh
ta vừa nói gì đó? Kẻ đào hoa lãng tử vẫn còn "trinh trắng"? Diêu Tử Đồng vuốt ve lỗ tai mình, vừa rồi có phải cô nghe lầm không?
"Anh ta
nói dối đấy." Prin lại nói khẽ vào bên tai của Diêu Tử Đồng, nụ cười
hiện trên đôi môi đỏ như mân côi cũng xấu xa không kém Fai là bao.
Lom bất chấp chân đang co rút mà vùng dậy, Diêu Tử Đồng giơ tay ngăn cản
anh muốn xông qua tặng cho Prin vài cú đấm, cô nghiêng đầu nhìn Prin,
"Dừng ngay việc công kích nhau đi." Cô vẫn không thể nào hiểu được hai
người họ suốt ngày gắt gỏng, đấu khẩu nhau là vì điều gì. Có đôi khi cô
mơ hồ đoán được nhưng lại phủ nhận ngay vì không nghĩ bản thân mình có
sức hút như thế, cô chẳng phải là ngôi sao sáng duy nhất trên bầu trời
bao la xinh đẹp hay một vùng đất tràn đầy châu báu quý giá. Cô chỉ là
một cô gái mang theo trái tim vỡ nát tìm đến một nơi xa lạ để chậm rãi
vá lại từng mảnh, bắt đầu cuộc sống mới và có chút sợ hãi thứ tình yêu
chóng vánh cũng như không dám đón nhận nhiều hơn thế.
Cho nên, cô chỉ có thể ngốc tới cùng.
"Chúng ta tiếp tục đi." Thấy Prin và Lom đã yên tĩnh lại, Diêu Tử Đồng muốn
hai người họ tập trung hơn nên nghiêm túc nói, "Tôi còn phải đi làm
việc, không thể nhận không tiền công từ Din được." Dù cho cô đang giúp
Lom giải trừ nguyền rủa nhưng điều này cũng không phải là cái cớ để cô
bỏ qua trách nhiệm thư ký của mình.
Prin, Lom quay về vị trí,
ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh và làm theo lời của Diêu Tử Đồng từng chút một. Họ không muốn chọc Ali mất hứng nữa, dẫu biết rằng trong thâm tâm
mình vẫn muốn dồn đối phương ra khỏi ranh giới của cuộc chiến mang tên
Ái Tình.