Đây là lần đầu tiên Diêu Tử Đồng tham gia lễ hội mùa nho, cái gì cô cũng không hiểu, cái gì cô cũng không biết, đứng đây giống như một đứa trẻ
vừa mới bước vào trường học ngày khai giảng, mờ mịt, lạ lẫm.
Không cho cô có thời gian nghĩ vẩn vơ hay ngượng nghịu, tiếng phong cầm đã
vang, tức thì trống kèn cùng hòa nhịp, ngân lên một bản nhạc giẫm nho
đầy vui nhộn và đậm chất cổ điển Châu Âu.
Các cô gái bắt đầu nhún nhảy một cách nhẹ nhàng, nhí nhảnh, ngay cả bà Dorine cũng như trở về
thời thanh xuân, mỉm cười thật tươi. Họ sảng khoái phóng túng niềm vui,
giải phóng phiền muộn, dệt nên bầu không khí sôi nổi, rộn ràng.
Diêu Tử Đồng ban đầu chỉ cử động chậm rãi, nhưng lát sau cũng bị mọi người
làm ảnh hưởng, cô học hỏi vô cùng tốt, rất nhanh đã theo kịp họ.
Thuần Vu Triệt đứng nhìn cô cười tươi như nắng ban mai, cả người đều tràn đầy sức sống, anh khẽ cong khóe môi. Đây mới là hình ảnh anh muốn trông
thấy nhất, một Ali lúc nào cũng treo nụ cười hạnh phúc trên môi. Ali của anh!
Din bỏ một tay vào túi quần, giấu đi cái tay đang nắm chặt
bán đứng chủ nhân của nó – Người vốn không dễ dàng kích động. Tại sao
một người luôn bình tĩnh như anh lại dễ dàng bị chi phối bởi cô gái
trước mắt? Nếu ban đầu, khi biết được hậu quả sẽ thế này, liệu anh có
cho phép Ali xâm nhập vào cuộc sống của mình để rồi cô xáo trộn mọi thứ, biến anh thành thuộc địa của mình. Chỉ cần cô vung tay một cái, tất cả
tường thành kiên cố anh xây nên đều ầm ầm sụp đổ. Din cười khẩy, anh
hoàn toàn đầu hàng, buông tay chịu trói rồi.
Lom vụng về nhặt lại chiếc giày mà anh vừa đánh rơi của Diêu Tử Đồng, sau đó lại dán chặt
mắt vào thân ảnh màu trắng đang cười khanh khách, dù trán có lấm tấm mồ
hôi cũng vui vẻ lắc lư. Lát nữa đây anh nên cám ơn thằng nhóc Fai vì đã
ra chủ ý xấu xa dụ dỗ Ali tham gia nghi lễ giẫm nho, nên anh mới có cơ
hội nhìn thấy khung cảnh này. Đây là một bức tranh đẹp nhất mà anh chưa
bao giờ vẽ được, và có lẽ, sau này nó sẽ là tác phẩm tâm đắc nhất của
anh, khi anh đã đem nó khắc sâu vào tâm trí mình.
Fai chú mục vào Diêu Tử Đồng, chốc chốc lại nhíu mi, khi thì thoáng cau mày. Người
ngoài nhìn vào cứ tưởng anh đang suy ngẫm một vấn đề gì đó rất nan giải, nhưng thật ra anh đang thầm nghĩ. Có phải tim anh xuất hiện vấn đề rồi
không? Sao lại khi thì đập nhanh khi thì chậm nửa nhịp. Hình như huyết
áp anh cũng không bình thường, vừa rồi anh cảm giác mình bị chao đảo,
người hơi tê rần nữa. Tổng hợp những hiện tượng này lại suy ra, sức khỏe của anh quả thật có tình trạng không ổn. Anh nên nhờ bác sĩ Nat hay
Tịch Thiên Vũ giúp anh kiểm tra đây?
Fai bỗng dưng làm một động
tác khiến Nakrree bọn họ giật mình, anh dùng hai tay ôm lấy mặt, quay
đầu mình sang phải, nhưng chưa được một giây đã tự động quay lại chỗ cũ. Fai kinh ngạc, có phải mắt anh cũng muốn bị bệnh luôn không, vì cớ gì
anh không thể rời khỏi bóng hình trước mặt?
Fon đưa tay lên đè vị trí nơi tim, vừa rồi anh như đang ở thiên đường, thấy được hải thị thần lâu mà người Trung Quốc hay nói – Một mỹ cảnh tuyệt đẹp. Ali luôn nói
anh là thiên thần nhưng mà...Fon cười khẽ, thiên thần là cô mới đúng. Cô là sự cứu rỗi của anh. Để có thể tự tin đứng trước mặt cô, anh chấp
nhận rủ bỏ hình tượng lúc xưa, chỉ vì đổi lấy một cái ngoái đầu nhìn lại của cô. Hai năm trước ông Trời tuyệt tình đem cô rời khỏi cuộc sống của anh, nhưng hai năm sau đó đã mang cô trả lại cho anh. Quả thật là một
sự trừng phạt và bù đắp khiến người ta đau quằn quại đến chết đi sống
lại. Uống phải độc dược cũng không thống khổ như vậy.
Prin từng
chứng kiến hình ảnh vô tư đẹp nhất của Diêu Tử Đồng, nhưng hiện tại anh
cũng không tránh khỏi rung động vì cô lần nữa. Ai cũng có sở thích yêu
cái đẹp, nhưng đối với những người, những vật mà họ không đặt tình cảm
vào thì đó chỉ đơn giản là nhìn ngắm, không chạm được đến tim. Trước đây anh từng trải qua cảm giác giống như họ, sau khi gặp Ali, anh mới tìm
được cảm giác thuộc về mình. Yêu, chỉ đơn giản như vậy. Có những người
dùng cả đời cũng không tìm thấy, có những người chỉ cần một ánh mắt đầu
tiên thôi cũng đã trầm luân. Anh chính là loại người thứ hai.
Có
lẽ người bình tĩnh nhất ở đây chính là Tịch Thiên Vũ, vì đối với anh.
Diêu Từ Đồng chỉ là một phát hiện thú vị đầy mới mẻ, khiến anh tò mò,
hiếu kỳ muốn tìm hiểu. Tại sao một viên Jadeite quý giá như vậy khi ở
bên Viêm Diệc Luân thì tối màu, rời xa anh ta, cô liền biến thành sống
động, rực rỡ. Tịch Thiên Vũ híp mắt, cong môi, cô khiến anh phí hoài tâm tư nhiều như vậy thì đừng nên làm anh thất vọng mới được.
"Các
chàng trai, mau vào đi!" Thức tỉnh từ trong mộng cảnh, Saroji hí hửng
tiến lại gần, xô đẩy, xúi giục quân đoàn mỹ nam leo vào thùng gỗ của
Diêu Tử Đồng. Anh không ngừng hít sâu mỗi khi gần họ, đúng là đẹp hết
phần thiên hạ, hại anh ngắm say mê đến nỗi quên mất mọi thứ, suýt chút
nữa bỏ qua chính sự rồi. Trai đẹp thực sự đầy cám dỗ mà!
"Chị Sarah!" Diêu Tử Đông gọi khẽ, nhăn nhó nhìn Saroji, vậy mà anh lựa chọn không nhìn cô, chỉ lo chú tâm đẩy Din.
Rùng mình, Din lập tức trèo vào thùng, vẻ mặt vẫn còn tái mét, nắm chặt tay Diêu Tử Đồng ngay.
Saroji hứ một tiếng, còn ném cho Din một cái liếc xéo. Ở đây nhiệt tình giúp
đỡ như vậy, đụng chạm một chút xem như quà cảm tạ thế mà xem người ta
như ác thú. Đúng là tệ bạc mà!
Fai cười xấu xa nhìn Din, rất
thích ý khi Saroji chọc Din. Anh cũng không chịu buồn tẻ, leo vào ngay,
bắt đầu nhảy múa, còn vòng ôm lấy cánh tay của Diêu Tử Đồng hại cô không kịp thích ứng, ngớ người trong chốc lát. Tên này thật sự làm theo lời
chị Sarah nói à, cô lướt mắt nhìn quanh, từng người một bước vào, ngay
cả anh hai cũng vậy, đến phiên Tịch Thiên Vũ thì đừng nói nhảy, ngay cả
động đậy cũng không được. Người này đụng phải người kia, cuối cùng cô
biến thành cục nhân bị họ vây quanh. Hoàn toàn không nhìn thấy được
khung cảnh bên ngoài.
"Quá tải rồi!" Cô nhận ra được tiếng của ba Montree.
"Anh mặc tụi nhỏ, em thấy vui mà." Đây là giọng nhắc nhở của mẹ Supansa. Không ngờ mẹ Supansa còn ủng hộ hành động này của họ.
"Lễ hội năm nay vui nhất đúng không bác?" Còn có kẻ đứng đầu bè phái là chị Sarah, không ai tới cứu rỗi cho cô sao? Ôi trời, tiếng nhiệt liệt vỗ
tay, hò hét của mọi người lúc này rõ ràng là hưởng ứng dữ dội mà, giọng
của Nakree, Bopa, Jantoo là lớn nhất.
"Cậu Lom mau ôm cô Ali đi ạ!"
"Cậu Din sao lại đứng xa cô Ali quá vậy ạ!"
"Thân vương Prin, ngài mau nhảy với cô Ali đi ạ!"
"Cậu Fai ôm eo cô Ali rồi kìa! A! Thật đẹp đôi!"
"..."
Diêu Tử Đồng đáng thương nhìn Thuần Vu Triệt, nhưng rất tiếc anh chỉ đáp lại cô bằng một nụ cười cưng chiều. Anh hai hôm nay bị điều gì kích thích
đúng không, lại giở trò trẻ con cùng bọn họ!
Chuyển mắt sang
hướng Fon để cầu cứu, ở đây anh là người ngoan hiền nhất, chắc chắn sẽ
cứu cô ra khỏi "dầu sôi lửa bỏng". Ơ! Sao Fon chỉ cong cong ánh mắt nhìn lại cô thế này. Diêu Tử Đồng thật muốn rơi lệ, ngay cả Fon cũng thế
sao?
"Các anh mau ra ngoài đi." Hết cách, Diêu Tử Đồng đành dùng
bạo lực, cô véo vào hông của hai người đang ôm lấy eo và tay mình. Cô
nào biết đàn ông có những điểm yếu không thể chạm vào – Một ngực, hai
hầu kết, ba eo và bốn là bắp đùi. Tựa như bị điện giật, cả Prin và Fai
cùng lúc khuỵu người xuống vì cơn tê dại ập đến bất chợt.
Mọi
chuyện chỉ diễn ra trong tích tắc, ngoài những đương sự thì không ai
biết đã xảy ra việc gì. Ông bà Adisuan ngạc nhiên, "Làm sao vậy?"
"Fai và thân vương bị trẹo chân à?"
Diêu Tử Đồng ngơ ngác, cúi đầu nhìn Fai và Prin. Vừa rồi cô đâu dùng nhiều sức, sao họ lại như bị thoát nước thế?
"Hai anh có sao không?" Diêu Tử Đồng có lỗi và lo lắng hỏi.
"Em yếu vậy à, em trai?" Lom đưa tay kéo Fai lên, tuy miệng cười nhưng rõ
ràng là đang nghiến răng. Anh và Din bọn họ đều nhìn thấy hành động của
Ali, hiện tại trong anh tràn ngập ghen tuông và giận dữ đây! Tại sao Ali không đối xử với anh như thế? Anh cũng muốn biết cảm giác giác cô đụng
chạm vào nơi cấm kỵ của anh là ra sao!
Din vội nắm Diêu tử Đồng lại khi cô muốn đỡ Prin, sắc mặt anh lạnh nhạt hơn hẳn bình thường.
Còn Thuần Vu Triệt, mắt anh ám trầm xen lẫn một tia nguy hiểm.
Tịch Thiên Vũ liếm môi cười nhạt, đôi mắt giấu bên dưới chiếc kính là hố đen không ai nhìn thấu.
Fon mím chặt môi, mặc dù anh không biểu hiện gì nhưng trong lòng cảm thấy khó chịu. Vô cùng khó chịu!
"Xem đi xem đi! Có chuyện vui rồi đó, thấy anh giỏi không?" Saroji sung
sướng chạy sang thùng gỗ của Kati và Nathee khoe công trạng, nhướng mày
đầy đắc ý.
Kati vỗ vai Saroj, "Giỏi lắm chị Sarah!" Phải va chạm
nhiều vào mới nhanh chóng tăng tình cảm, bạn tốt của cô còn phải chịu
dài dài.
Nam ở bên kia nhìn qua, nháy mắt, giơ ngón cái về phía
Saroji. Phuwanet và Nathee cùng bật cười lắc đầu khi Saroj đáp lại Nam
bằng một nụ hôn gió. Ba người này hợp tác thì chắc có người không hay
ho.
Và người có nguy cơ bị chiếu vận đen đó hiện tại đang đứng
ngồi không yên, hừng hực lửa giận như muốn phun thẳng vào mặt của Diêu
Tử Đồng. Cô ta có tài đức gì mà được bọn họ săn đón như vậy, Chantel cô
thật không cam tâm!