Diêu Tử Đồng ra sân bay liền bắt taxi đi tới khách sạn 5 sao lớn nhất ở
Parawat, Avista Hideaway Resort and Spa, một chi nhánh của Avista Phuket Resort and Spa ở Thái Lan.
Avista Hideaway Resort and Spa nằm ở
gần khu trung tâm giải trí của Parawat, có mười tầng lầu và hơn năm ngàn phòng. Nơi đây có diện tích hơn 40. 000 mét vuông, có cả khu nghỉ mát
và spa dành cho khách.
"Cho tôi phòng Tổng thống!" Diêu Tử Đồng đem visa đưa cho tiếp tân kiểm tra và dùng tiếng Thái nói chuyện với cô ta.
Do khi du học ở Pháp cô có học thêm một số tiếng nước ngoài như: Hàn,
Nhật, Pháp, Ý, Anh và Thái, nên cô không phải vì vấn đề ngoại ngữ mà cảm thấy khó khăn khi ra nước ngoài.
"Cô Diêu, xin hỏi cô có cần đặt chỗ trong spa của khách sạn chúng tôi hay không? Do cô đặt là phòng
Tổng thống, nên chúng tôi miễn phí cho cô về spa và các hoạt động giải
trí khác trong resort." Tiếp tân lễ phép nói với Diêu Tử Đồng.
Họ Diêu không chỉ nổi tiếng ở Đài Loan mà còn ở các nước khác trên Châu Á
và Châu Âu, vì ông nội của Diêu Tử Đồng là một trong mười tỷ phú ở Anh,
có nhiều công ty trong các ngành nghề khác nhau trên Thế giới, bất động
sản thì rải rác khắp nơi, khách sạn này cũng có cổ phần của Diêu gia.
Cho nên chỉ cần nhìn thấy ba chữ Diêu Tử Đồng thì đã biết cô chính là cô cháu gái cưng duy nhất của Diêu Tử Hưng rồi.
"Ok, cô đặt cho tôi một chỗ mát xa toàn thân và tắm bùn! À còn nữa, tôi không muốn người
thứ tư ngoài cô và anh quản lý biết tôi đang ở đây. Bất kỳ ai muốn điều
tra cũng không được tiết lộ! Nhớ kỹ, đó là bất kỳ ai, kể cả người nhà
của tôi." Diêu Tử Đồng tuy là cười nhẹ nhàng mà nói nhưng cũng không khó nghe ra được trong lời nói có mệnh lệnh.
Vì sợ gia đình và Viêm
Diệc Luân tìm thấy mình nên khi ở Đài Loan, Diêu Tử Đồng đã dùng tên của một người bạn thân mua vé máy bay từ Đài Bắc tới Đài Nam, rồi mới từ
Đài Nam bay sang Parawat.
Với uy vọng của gia đình mình ở Đài
Loan, nên cô chỉ cần yêu cầu những người kiểm tra xuất nhập cảnh bao che việc mình dùng tên người khác.
"Chúng tôi đã biết, thưa cô Diêu!" Cô tiếp tân và người quản lý cùng lúc lễ phép nói và gật đầu đảm bảo.
"Mười phút sau cô cho người đem thức ăn lên cho tôi." Diêu Tử Đồng nói xong liền đem túi xách và vali kéo đi.
"Cô Diêu, để tôi cho phục vụ mang hành lý lên cho cô." Người quản lý nhìn thấy cô định tự mình kéo vali đi liền ngăn lại.
Thấy vậy, Diêu Tử Đồng gật đầu và đem vali đưa cho người phục vụ, sau đó đi song song với quản lý vào thang máy.
*
Hoàng Cung Parawat
"Sao hả? Lần này sao lại tự động tự giác chịu trói quay về vậy, không giống
như mọi khi, lần nào em cũng bị bọn họ chụp thuốc mê rồi mang về?" Một
người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang ngồi trên ghế ở bàn làm việc
trong phòng, mắt mang ý cười và trêu chọc nhìn vào một thanh niên khoảng hai mươi sáu tuổi đang nằm nghiêng người thật lười biếng trên sô pha
đối diện.
Nếu Diêu Tử Đồng có ở đây thì cô sẽ nhận ra được, người thanh niên đó chính là người đã đụng vào cô ở sân bay khi nãy.
Người đàn ông vừa mới nói chuyện với người thanh niên đó để hồ sơ lên bàn,
đứng lên và đi về phía sô pha. Dáng người anh cao lớn đúng chuẩn, gương
mặt tuấn tú, mũi thẳng tắp, mắt sắc như diều hâu sa mạc, môi đỏ thẫm như môi con gái, khí chất cao quý hơn người.
Anh mặc quân phục màu
trắng ngà, hai bên vai có hai tua rũ xuống, còn có một dải băng màu đỏ
quấn từ trên vai xuống eo đại diện cho thân phận. Bên ngực trái đeo một
huy hiệu màu vàng, đó là huy hiệu của người Hoàng gia. Anh chính là quốc vương của Vương quốc Parawat này, Phuwanet Wasuthep Sriwasatawa
Rajaput, còn người thanh niên đang nằm dài trên sô pha chính là em trai
ruột của anh, Thân vương Prin Wasuthep Sriwasatawa Rajaput.
"Anh
đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn em, nếu không phải anh ra lệnh, họ dám
chụp thuốc mê em sao?" Prin cầm một sợi tóc đùa ở trên tay, liếc xéo
nhìn về Phuwanet một cái.
"Vậy thì em đừng tìm cách trốn đi nữa,
ngoan ngoãn ở lại giúp anh xử lý chính vụ là được rồi." Phuwanet vừa cởi nút áo nơi cổ tay vừa cười nhẹ nói.
Tiền Quốc vương của Parawat
đã truyền ngôi lại cho Thái tử Phuwanet vào nửa năm trước, sau đó phong
con trai nhỏ của mình cũng chính là hoàng tử Prin trở thành thân vương
để phụ tá cho Phuwanet, còn ông thì cùng với hoàng hậu của mình đi khắp
thế giới du lịch mà hưởng phúc.
Nhưng mà vị thân vương này thực
sự không có một chút hứng thú với chính trị, suốt ngày bỏ trốn ra ngoài
lang bạt vui chơi, hết đi Hàn Quốc rồi sang Thái Lan, sau đó đi Anh,
Pháp, rồi tới Ý và Đức...nói chung là du ngoạn khắp các quốc gia.
Mỗi lần Prin đi như vậy, Phuwanet lại cho vệ sĩ tìm và bắt về, do anh nhiều lần chống đối nên Phuwanet bắt buộc phải cho vệ sĩ dùng biện pháp mạnh, dùng thuốc mê làm anh bất tỉnh và mang về nước.
Sau khi bị bắt
trở về anh lại trốn ra thành công và lại bắt đầu con đường lang bạt của
mình, Phuwanet lại sai người đi bắt về và anh cứ tiếp tục trốn rồi lại
bị bắt, hôm nay đã là lần thứ không biết bao nhiêu anh bị bắt được và
cũng là lần đầu tiên anh tự nguyện vui vẻ để cho vệ sĩ áp giải về.
"Miễn đi! Em không thích chính trị, anh là vua thì anh tự mình xử lý, chẳng
phải anh còn có phụ tá hay sao?" Prin lười biếng nhắm mắt lại như muốn
ngủ, thanh âm dày dày nói.
"Thủ tướng Warun là giúp anh về mặt
ngoại giao, Rajeev là đặc phái viên, phụ tá anh về mặt quân sự, còn xử
lý nội vụ thì cậu ấy không hiểu. Em học chính trị thì phải giúp anh
chứ." Phuwanet xoắn tay áo lên cao, bưng lấy bình trà rót ra một chén
trà và tao nhã uống.
"Miễn bàn ~! Em chỉ thích đi du ngoạn thế
giới. Nếu anh muốn tìm người trợ giúp thì mau cùng với chị dâu sinh một
hoàng tử đi, để nó giúp anh." Prin đột nhiên ngồi dậy, cười thần bí nói.
"Tiểu tử, em thật là!" Phuwanet cốc đầu Prin một cái, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
"Nói tới cũng lạ, anh có vợ hơn một năm rồi sao lại không thấy có tin mừng
gì vậy? Theo em nghĩ không phải tại chị dâu, mà là...anh có vấn đề đúng
không?" Prin cười tặc tặc nói, hai mắt cố tình liếc về phía dưới của
Phuwanet.
"Em..." Phuwanet trừng mắt nhìn Prin.
"Hai anh
em nói chuyện gì mà nhắc tới chị vậy?" Tiếng nói dịu dàng nhưng không
quá mềm nhẹ và mang theo trêu chọc vang lên. Chủ nhân của giọng nói này
là người phụ nữ khoảng hai mươi tám tuổi, dáng người mảnh khảnh, gương
mặt xinh đẹp với đôi mắt to trong sáng, sóng mũi cao thẳng, môi chẻ sâu
có màu hồng phấn với nụ cười thật tỏa nắng.Cô mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt tay ngắn rất đơn giản nhưng lại không
dấu được sự cao quý của mình, trên ngực áo bên trái của cô đeo một huy
hiệu màu bạc tượng trưng cho thân phận quý tộc của Hoàng gia. Cô là
Hoàng hậu của Parawat, Thipthara Adisuan Rajaput (Nam).
"Nam, em
thức rồi à, sao không ngủ thêm chút nữa?" Phuwanet nhìn thấy người phụ
nữ đi vào liền đứng lên đi sang, đưa tay ôm lấy vai cô, miệng cười thật
tươi, ánh mắt đầy nhu tình nhìn cô.
"Làm ơn đi anh trai của tôi!
Bây giờ đã trưa lắm rồi, còn ngủ nữa sẽ trở thành heo lười." Prin liếc
trắng mắt Phuwanet, không chút để ý tới vẻ mặt đang đen dần của anh.
"Chị là heo lười thì cũng không lười như em, đem hết vất vả để một mình anh
trai gánh, còn mình thì thong dong đi chơi, thân vương lười!" Nam cười
chọc ghẹo lại Prin, sau đó cười ngọt ngào nhìn vào Phuwanet.
Phuwanet cũng cười đáp lại cô, ôm cô cùng ngồi trên sô pha. Nhìn thấy hai người
ngọt ngào ôm ấp như vậy, Prin liền rùng mình, hai tay chà sát vào hai
cánh tay mình, "Hai người làm ơn đừng có ớn lạnh trước mặt em được
không!"
"Vậy thì em tìm người cùng mình ớn lạnh đi, đừng có ở đó
mà ghen tị." Nam cười tà nghễ nhìn Prin, thằng nhóc này lần nào thấy bọn họ ngọt ngào cũng đều chọc ghẹo.
Nghe vậy, đột nhiên trong đầu
Prin xuất hiện một thân ảnh màu lam với mái tóc đen mượt, xinh đẹp như
Thiên thần, khí chất thì cao quý thanh nhã. Khóe miệng của Prin gợi lên
một nụ cười đầy nghiền ngẫm, hai mắt nhìn về xa xăm.
Thấy Prin
như vậy, Phuwanet và Nam hai mặt nhìn nhau, trong mắt của đối phương đều hiện lên kinh dị, còn có khó hiểu và nghi hoặc. Vì nụ cười và ánh mắt
như vậy chưa bao giờ xuất hiện trên mặt của Prin, nên họ không thể không cảm thấy kinh ngạc và quỷ dị, tò mò muốn biết điều gì đã khiến Prin
biến đổi.
Ánh mắt của Phuwanet nhìn vợ mình như đang nói: Xem ra, phải hỏi những người vệ sĩ đã bắt Prin về.
Nam trả lời lại anh bằng ánh mắt: Chắc chắn hôm nay ở sân bay đã xảy ra
chuyện gì, nếu không Prin cũng không ngoan ngoãn chịu trói như vậy.
Prin cứ lo hồi tưởng lại, nào đâu hay anh trai và chị dâu của mình đã bắt
đầu nghi ngờ và tò mò, sau đó âm thầm cho người điều tra anh.
*
Khách sạn 5 sao Avista Hideaway Resort and Spa
Diêu Tử Đồng mát xa toàn thân vừa xong liền đi vào bồn ngâm bùn, đây là thói quen mỗi tuần một lần của cô trong bốn năm du học ở Pháp. Cô rất thông
minh nên khi người ta dùng thời gian sáu năm cho đại học và thạc sĩ, cô
chỉ mất bốn năm cho ngành thiết kế sư.
Đang nằm nhắm mắt dưỡng
thần trong bồn tắm bùn, bỗng nhiên nghe được bên tai có động tĩnh, cô
liền mở mắt ra, nhìn thấy một cô gái đang ngồi sát bên mình trên thành
bồn, hai chân thì đang đá đá vào trong nước bùn.
"Em là ai?" Diêu Tử Đồng đem mặt nạ đang đắp trên mặt tháo xuống, hơi nhíu mi nhìn vào cô gái.
"A!" Cô gái bị Diêu Tử Động đột nhiên mở miệng hỏi liền giật mình rơi vào
trong bồn, sau đó liền ngồi dậy, hai mắt trừng to, miệng há lớn, kinh
ngạc vô cùng. Một lúc sau, cô gái có chút không xác định hỏi, "Chị...chị nhìn thấy...tôi sao?"
"Em hỏi tôi cái gì?" Diêu Tử Đồng tựa hồ
như đang nghe lầm nên hỏi lại, bởi vì cô bé đang dùng tiếng Hoa nói
chuyện với cô chứ không phải là tiếng bản địa.
"Tôi hỏi chị nhìn thấy tôi sao?" Lần này cô gái đã xác định được nên khẳng định hỏi.
Nghe vậy, Diêu Tử Đồng đã biết lý do tại sao cô gái hỏi mình như vậy. Cô
suýt nữa đã quên mình có khả năng khác người, có thể nhìn và nghe thấy
những thứ mà người bình thường không thể, đó chính là âm linh.
"Cô là âm linh." Không phải nghi vấn và là khẳng định, Diêu Tử Đồng đứng
lên, lấy khăn tắm quấn quanh người mình và bước ra khỏi bồn.
Đôi
mắt màu tím này của cô không phải là đôi mắt bình thường mà gọi là mắt
âm dương, chính vì việc này mà từ nhỏ cô luôn nhìn thấy những người của
âm giới, thường xuyên nói chuyện cùng họ.
Người nhà của cô lúc
đầu tưởng rằng cô bị bệnh, nên đã đưa đến bác sĩ khám nhưng lại không
phát hiện được có vấn đề gì. Sau đó họ lén rình xem những khi cô nói
chuyện một mình, nhìn thấy những đồ vật do âm linh làm bay trong không
trung, họ mới biết được khả năng khác người này của cô.
Gia đình
thì có thể hiểu cho cô nhưng người ngoài thì không, họ cho rằng cô bị
tâm thần nên mới thường xuyên lẩm bẩm nói chuyện một mình. Vì vậy không
ai muốn làm bạn cùng cô, ai cũng muốn tránh xa cô.
Ai tránh xa
mình thì Diêu Tử Đồng cũng có thể nhận nhưng nếu Viêm Diệc Luân thì
không được, nên cô đã tìm mọi cách làm cho mình không còn nhìn thấy âm
linh nữa nhưng vẫn không có kết quả.
Cho tới khi năm năm trước,
khi cô sang Pháp du học và gặp được một cô bạn người Thái Lan, cô ấy đã
giúp cô tìm được cách không để mình nhìn thấy âm linh. Đó chính là dùng
kính áp tròng đeo vào mắt, che mất đi màu mắt tím đặc biệt của mình. Vừa rồi khi mát xa, cô đã tháo kính ra vì sợ lúc tắm rửa sẽ không cẩn thận
để nước bùn rơi vào mắt, nên mới phát hiện cô gái âm linh này đây.
"Hả! Chị không những nhìn thấy tôi mà còn biết là ai sao?" Cô gái cũng ra
khỏi bồn nhưng không có đứng trên mặt đất như Diêu Tử Đồng mà là bay lơ
lửng trên không, hai tay ôm ngực nhìn xuống.
Cô gái này khoảng
mười ba tuổi, có mái tóc đen dài xõa tới mông, gương mặt thanh tú đáng
yêu, mang một nét đẹp nhu mì và trong sáng. Cô bé mặc váy ngủ màu trắng
lụa mỏng, để lộ chân trần.
"Phải, tôi nhìn thấy em." Diêu Tử Đồng nói xong cũng không nhìn cô gái một cái liền bước vào phòng kính, tắm rửa lại.
Sau một lúc, khi cô bước ra, thấy cô gái vẫn ngồi lơ lửng trên không nhìn
theo từng cử động của mình, Diêu Tử Đồng nhịn không được ngẩng đầu lên
hỏi, "Em nhìn tôi làm gì? Tới từ đâu thì mau trở về đó đi."
"Chị
ra lệnh cho tôi sao? Từ trước tới giờ không ai dám ra lệnh với tôi như
vậy!" Cô gái đột nhiên tức giận, mái tóc vì giận dữ mà bay phất phới
trong gió, hai mắt âm trầm từ trên cao nhìn xuống Diêu Tử Đồng.