Đêm đông rét lạnh, ánh sáng từ bốn chữ bệnh viện Vân Hoa to lớn ở trên
cao hiện ra dịu nhẹ, ánh sáng phản chiếu vào vị trí Land Rover đang đậu, người đàn ông đứng đó bên cạnh chiếc xe, không hiểu sao lại toát ra cảm giác thần bí.
Kì thật Quan Sam vừa nhấc mắt đã phát hiện ra xe
của Mạnh Khâm còn đứng yên chỗ đó, cô cũng tận mắt thấy anh từ trong xe
bước xuống, sau đó không nhanh không chậm đứng tựa vào xe mà không biết
rằng dáng vẻ dựa xe của mình được rất nhiều cô gái say mê, còn có đôi
chân dài tuỳ ý vắt chéo lên nhau, rất phù hợp với một bài hát cực hot
thập niên tám mươi- Ngọn lửa giữa mùa đông.
Nhưng mà cũng may, giờ này nửa đêm canh ba, ma cũng không có lấy một con nói chi là người.
"Em đi qua đây chút xíu." Bên này Quan Sam đang nhìn Mạnh Khâm cách đó
không xa, nói với Chu Tử Thần bên cạnh, sau khi nói xong liền bước nhanh đến chỗ Mạnh Khâm.
"Ơ này..." Chu Tử Thần muốn gọi Quan Sam lại
ai ngời đối phương đã đi mất, bước chân nhẹ nhàng cơ bản không thèm để ý đến anh, anh cũng không để ý lắm đi đến bãi đậu xe. Quan Sam dừng lại
trước mặt Mạnh Khâm, ngước mắt nhìn về phía anh, hỏi anh: "Sao anh còn
chưa đi vậy?"
Mạnh Khâm đứng thẳng người, nhìn Quan Sam, ngược lại quang minh chính đại nói: "Không phải em nói tôi chờ em cùng nhau về à?"
Quan Sam có hơi mơ hồ lại xen chút buồn cười nhìn chằm chằm Mạnh Khâm: "Em có nói hả?"
"Có nói." Câu nói của Mạnh Khâm lời ít ý nhiều, còn đặc biệt giữ vững chính kiến
"Làm sao có thể chứ." Quan Sam vòng hai tay trước ngực, cố ý nhìn kỹ vẻ mặt
Mạnh Khâm nói tiếp: "Tối nay em on call, làm sao có thể kêu anh chờ em
được chứ?"
Mạnh Khâm tuy bị vạch trần nhưng không chút xấu hổ,
ngược lại vẫn tỉnh bơ như cũ, lập tức từ tốn mở miệng: "À, có thể là tôi nghe nhầm."
Quan Sam khẽ nghiêng đầu, khoé môi nhếch lên vui vẻ, đánh giá riêng Mạnh Khâm, giọng nói càng ngày càng trở nên thú vị:
"Này, anh không phải là một người hay nghe nhầm mà em cũng không phải là một người hay nói bậy."
Mạnh Khâm thấy Quan Sam cười cười, không lên tiếng mà cứ thế nhìn cô.
"Thành thật mà nói, có phải anh không yên tâm về em đúng không?" Quan Sam suy
nghĩ một chút cười đến vui vẻ: "Không đúng, không phải là do em đồng ý
đóng giả làm bạn gái Lưu Bằng đó chứ?"Nói xong dứt khoát lắc lắc ngón
tay trỏ bên phải, vừa lắc vừa nói tiếp: "À, em biết rồi, anh cuối cùng
cũng hiểu rõ được em tốt như thế nào, cảm thấy không thể phụ lòng tấm
chân tình của em đối với anh, cho nên dự định sẽ chấp nhận em, có đúng
không?"
Mặc dù lời nói của Quan Sam không đứng đắn nhưng câu nào
câu đó đều đâm trúng nỗi lòng Mạnh Khâm, sự thật đắng lòng, nha đầu này
dường như cái gì cũng có thể nói được.
"Uống thước chưa?" Mạnh Khâm hơi cong môi một cái, ngoài cười nhưng trong lòng cười không nổi.
"Uống thuốc gì cơ? Quan Sam nhìn Mạnh Khâm hỏi anh.
"Thuốc chữa bệnh hoang tưởng."
Quan Sam nghe xong từ từ dựa vào gần Mạnh Khâm, cười đến là quyến rũ, giọng
nói cũng cố ý trở nên mê hoặc: "Anh chính là thuốc của em, em sẽ nhớ
uống thuốc mà."
Mạnh Khâm không biến sắc cúi đầu, đôi mắt nhìn
vào đôi mắt trong trẻo bên dưới, tựa như xoáy nước trong lòng hồ có thể
hút cả người vào trong đó.
Nha đầu này càng ngày càng sát lại,
hơi thở ấm áp của cô phả vào dưới cằm anh tê dại, anh đưa tay nắm lấy
vai đối phương, chỉnh lại ngay ngắn, giống như giáo dục con cái: "Chưa
từng thấy cô gái nào chủ động như em, nói chuyện nếu không cà lơ phất
phơ thì cũng là không đứng đắn."
"Không phải là vì để đối phó với cục đá cứng đầu à." Quan Sam bĩu môi tiếp tục nói: "Anh về đi, em đi
mua ly cafe rồi còn quay lại bệnh viện nữa."
"Đi đi."
Quan Sam cười cười, đi đến quán cafe ở phố đối diện, Mạnh Khâm cũng đi về
hướng ghế lái, sau đó có nghe thấy tiếng cô gọi: "Này..."
Anh
ngẩng đầu nhìn qua, Quan Sam đứng ở giữa đường nhìn về phía anh, cô vẫy
vẫy tay với anh, giọng nói không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ để anh nghe rõ: "Không cần nhớ em quá đâu nha."
Mạnh Khâm suýt chút nữa bị nghẹn, anh không nhìn Quan Sam nữa mà mở cửa ghế lái, ngồi lên, đóng cửa, khởi động xe lái đi.
Quan Sam thấy xe lái đi vì vậy lén lút làm mặt quỷ với hướng anh chạy đi,
vừa đi đến quán cafe vừa lẩm bẩm tự nói: "Haizz, rốt cuộc có phải là đàn ông hay không vậy?"
Ngày thứ hai, Quan Sam làm bác sĩ chủ trị
cho Lưu Bằng, cuối cùng đưa được vị lính cứu hoả lên bàn mổ, chân cậu ta không giữ lại được, nếu như ngay từ đầu cậu ấy không phản đối quyết
liệt thì lúc được đưa vào viện cũng có thể giải phẫu cưa chân ngay lập
tức chứ không cần phải chờ đến bây giờ.
Mặc dù đã biết trước kết
quả ngay từ đầu nhưng khi cậu tỉnh lại vẫn không cách nào tiếp nhận được bộ dạng thiếu mất hai chân của mình, Quan Sam cũng đã gặp qua rất nhiều dáng vẻ như vậy, thậm chí còn có nguyên nhân vì cắt mất tay chân mà
người bệnh tự sát luôn, phản ứng không ai ngờ của Lưu Bằng như thế này
cũng nằm trong kết quả mà cô dự liệu.
Cuối cùng cũng có một ngày cậu ấy có thể nhìn thẳng vào chính mình, chính là thời điểm mà cậu ấy đã suy nghĩ được rõ ràng.
Ngoài phòng bệnh, Quan Sam giải thích một số việc cần chú ý sau phẫu thuật
cho bố mẹ Lưu Bằng, sau đó đặc biệt nhắc nhở bọn họ lưu ý tâm trạng của
Lưu Bằng, dù sao việc như vậy xảy ra trên bất cứ người nào thì tâm tình
cũng khó lòng mà tốt được.
"Có chuyện gì thì gọi cho cháu nhé." Quan Sam nói xong cuối cùng còn bổ sung một câu như vậy.
Cha Lưu cảm ơn ở trong lòng một nghìn một vạn lần: "Thật lòng cám ơn cháu
bác sĩ Quan, vì con chú mà để cho người khác hiểu lầm cháu."
Quan Sam không để ý lắc lắc đầu cười: "Thật ra cháu không hề tán thành Lưu
Bằng làm như vậy, nhưng mà vì thân thể cậu ấy cháu cũng không ngại làm
chuyện mất mặt."
"Chờ sau khi Lưu Bằng khoẻ hơn một chút, chú sẽ
giúp cháu giải thích rõ ràng, không thể để cho cháu mang tiếng oan được
đúng không?" Cha Lưu kiên quyết nói.
"Được ạ, cháu còn có việc phải đi trước ạ." Quan Sam nhìn hai người khẽ sờ cằm, lập tức đi về phía quầy hộ lý.
Bạch Hạo đang ở chỗ đó viết bệnh án rất nghiêm túc, sau lưng có người cũng
không phát hiện ra, cô đi tới nhìn sơ qua, sau đó cười cười tựa ở bên
nói chuyện: "Cậu có bạn gái chưa?"
Lực trên tay Bạch Hạo mạnh
thêm một phần, quẹt thành một đường màu đen, cậu ngẩng đầu lộ ra gương
mặt tuấn tú ửng đỏ nhìn Quan Sam, không biết làm sao: "Cô có thể có chút dáng vẻ của giáo viên được không thế?"
"Tôi không có sao?" Quan Sam cúi đầu quan sát mình từ trên xuốt dưới: "Tôi cảm thấy tôi rất được đó."
"Ý của em là lời nói đó, nói ra câu nào không làm cho người khác kinh ngạc thì chết cũng không yên, tật xấu như thế có thể thay đổi không ạ?"
Y tá trưởng đi tới đúng lúc nghe thấy Bạch Hạo nói câu này, chị cười khúc khích nói: "Bác sĩ Bạch bây giờ có thể dạy lại cho cô giáo rồi đấy hử?"
Bạch Hạo vừa nghe vội vàng nhìn y tá trưởng, sao đó cảm thấy một ánh mắt
khác đang nhìn cậu, vội vàng giải thích: "Y tá trưởng, chị đây là đang
chia rẽ nội bộ đấy!"
"Được được, không đùa với cậu nữa, nhưng mà
tôi thích dáng vẻ ăn ngay nói thẳng này của bác sĩ Bạch đấy, có sao nói
vậy, mọi người hợp tác với nhau cũng thấy thoải mái."
Quan Sam cười vỗ vỗ bàn của y tá, cười nói: "Vẫn là y tá trưởng hiểu em."
Bạch Hạo nhìn Quan Sam một chút, lại nhìn y tá trưởng một chút, tự cảm thấy
có mùi nguy hiểm vì vậy liền kiếm cớ mắc tiểu lỉnh đi chỗ khác.
Bạch Hạo vội vã rời đi, Quan Sam ra dấu tay với y tá trưởng: "Y tá trưởng, Lưu Bằng làm phiền chị chiếu cố nhiều hơn."
Y tá trưởng thấy Quan Sam thu bớt vẻ cười đùa khi nói chuyện công việc,
tự mình cũng nghiêm chỉnh theo: "Biết rồi, chị sẽ chú ý nhiều hơn, yên
tâm đi."
"Chị làm việc thì em yên tâm rồi." Quan Sam lại nở nụ cười.
Đúng lúc này, điện thoại Quan Sam vang lên, cô nhìn cuộc gọi hiện lên trên
màn hình thì vẫy vẫy tay với y tá trưởng, vừa đi vừa nghe điện thoại:
"Alo, chị dâu ạ."
"Tiểu muội." Nghe thấy giọng Lâm Tâm có chỗ kì lạ, cảm giác nhường như rất đau đớn.
Quan Sam siết chặt di động hỏi: "Chị dâu, chị sao vậy?"
"Hình như nước ối của chị vỡ rồi."
"Hả?" Quan Sam dừng chân đứng lại, vội vàng hỏi: "Chị đang ở đâu, gọi xe cấp cứu chưa, lão đại đâu rồi?"
"Chị ở nhà, anh ấy đi công tác rồi, vừa mới gọi xe cấp cứu xong." Lâm Tâm nói chuyện bắt đầu hết hơi đứt quãng dần.
"Người giúp việc đâu rồi ạ?"
"Hôm nay xin nghỉ phép rồi."
Quan Sam vừa nghe là lập tức đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Chị dâu, chị đừng sợ, chị hãy nghe em nói, bây giờ chị phải thả lỏng, đừng cuống, em lập
tức tới ngay."
"Được, em nhanh lên nhé."
Tiểu muội ra khỏi thang máy liền bắt đầu chạy cuống cuồng, lấy xe phóng tới nhà Lâm Tâm,
đường đi coi như thoáng đãng, không gây trễ nãi cộng thêm cô phóng xe
như bay nên rất nhanh đã đến nơi.
Cô xuống xe chạy thẳng một lèo, đẩy cửa chính không khoá ra, chạy vào bên trong, cửa bên trong cũng
không khoá, Quan Sam trực tiếp đẩy cửa đi vào, người mới vừa vào đã thấy một người đàn ông đang ôm người phụ nữ trên ghế salon, người đàn ông đó đưa lưng về phía cô, bóng lưng có hơi quen mắt, mặt cô gái thì hướng ra ngoài, đó không phải là Lâm Tâm bị vỡ nước ối thì là ai?
"Anh
đang làm cái gì vậy?" Quan Sam ba chân bốn cẳng chạy đến nắm lấy cổ tay
của người đàn ông, ngăn cản hành động của anh ta, giọng nói mang đậm ý
cảnh cáo.
Cùng lúc đó, người đàn ông dời mắt sáng nhìn cô, hai người đều sững sờ.
"Anh/em ở đây làm gì?" Hai người đồng thời mở miệng
Âm thanh xe cấp cứu ở bên ngoài càng ngày càng gần, Lâm Tâm trông thấy hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, nhịn đau hỏi: "Lão Tam, tiểu muội, hai người nhìn nhau làm cái gì vậy?"
"Lão Tam?" Quan Sam trợn mắt nhìn Mạnh Khâm kinh ngạc không ngớt.
"Tiểu muội?" Mạnh Khâm vẻ mặt khó tin, vẻ mặt như gặp quỷ nhìn đối phương.