Chiếu theo những gì mà hắn thấy trên âm dương bàn thì đây chính xác là
một cái long mạch, không những thế còn là phần nối tiếp cái long đàm của đoạn sông kia, chỉ có điều xét trên phương diện phong thủy nếu như một
phần long đàm kia đã bị hủy thì dĩ nhiên là cả cái long mạch này sẽ
không còn tác dụng, ấy vậy mà phần đất này vượng khí còn rất thịnh, nếu
như nói không khoa trương thì đáng lẽ ra gia đình của lão trưởng thôn
này đã phải trở thành địa chủ của cả một vùng mới phải, thế nhưng suy
nghĩ một chút thì hắn cùng ngờ ngợ ra một số điều, nếu như cái nguồn quỷ khí của con quỷ thủ kia phát xuất ra quá mạnh thì đương nhiên sẽ lấn át đi vượng khí của long mạch, hơn nữa nhìn vào địa thế xung quanh thì có
vẻ như trước kia khi xây dựng căn nhà này thì lão ta không có đến một
lời khuyên từ những người trong nghề huyền thuật, cổng chính hướng về
tây nam đối diện mặt sông, thường thường thì xây nhà như thế hầu hết là
do quan niệm dân gian thế nhưng trong thế cục phong thủy này thì làm như vậy khiến cho vượng khí không có chỗ tụ điểm, dù phát xuất mạnh mẽ
nhưng cũng dần tự tiêu tán hết. tuy nhiên điều hắn quan tâm bây giờ
không phải là việc này mà là để tìm ra cái phong ấn kia ở đâu, thế nhưng đi quanh nhà một hồi thì hắn lại có chút khó nghĩ, xung quanh quỷ khí
đều đã quá thịnh khiến cho âm dương bàn cũng không thể tìm ra ngọn
nguồn, lúc này đành phải ngồi bệt xuống một cái cối đá gần đó mà nhìn
ngó xung quanh, từ đây hắn có thể thấy được thẳng ra phía mặt sông kia,
trong lòng lại dâng lên những điều làm hắn trăn trở “sư thúc, tại sao
người lại làm như vậy? “, đến một lúc sau mới đứng lên, Dương Vũ còn
đang định nghĩ cách khác thì Thu Linh đi tới phía hắn, hớn hở nói
-Lục Hưng tỉnh lại rồi
Lục Hưng? Dương Vũ trong thoáng chốc đoán ra đó chính là người nam nhân ban nãy, cũng chỉ gật đầu cho qua, thấy hắn có vẻ đang có tâm sư thì nàng
lại hỏi
-sao vậy? có chuyện gì nữa sao?
-không có gì, tôi chỉ đang tìm thứ làm cho tên kia suýt mất mạng, chỉ là không có cách nào tìm thấy
Dương Vũ băn khoăn nói, Thu Linh nghe vậy như cũng hiểu được sự tình, thế
nhưng đến chính hắn còn không biết cách giải quyết thì nàng cũng vô pháp mà giúp đỡ, cả hai im lặng một hồi thì nàng lại lên tiếng
-có
đôi lần tôi cũng muốn tìm kiếm một thứ gì đó, thật sự là không tìm thấy, cũng đã lục lọi mọi chỗ thế nhưng vẫn không ra, tới cuối cùng nó lại ở
ngay trước mắt mình mà mình không để ý tới.
Dương Vũ liền bật
cười, ai mà chẳng có lúc như vậy, thế nhưng trong khoảnh khắc hắn liền
tắt đi nụ cười mà nhìn nàng chằm chằm, Thu Linh thấy hắn thay đổi bộ
dáng như vậy thì cảm thấy không tự nhiên cho lắm, nhưng chưa kịp nói gì
thì hắn lập tức tùm lấy vai cô lắc mạnh, trông vô cùng phấn khích
-phải rồi, nó ở ngay trước mắt ta, vậy mà ta lại không tìm thấy
Lập tức lại lấy ra âm dương bàn, xoay xoay chỉnh chỉnh lại một chút, cây
kim trên âm dương bàn xoay vòng vòng rồi lập tức chỉ về một phía, Dương
Vũ liền lập tức tiến thẳng đến phía đó mà không nói lấy một câu, Thu
Linh thấy hắn như vậy thì càng tò mò, không biết hắn định làm điều gì
nên cũng lập tức chạy theo, thấy hắn đi đến phía sau nhà, tiến tới gần
phía mấy cái chuồng heo, nói là chuồng heo nhưng bên trong cũng chỉ
trống không, thực chất là vì mấy năm nay mất mùa cho nên đến lương thực
cho người ăn còn không có, lấy cái gì mà nuôi heo. Dương Vũ cứ thế tiến
thẳng về phía trước, đến gần cái chuồng heo cuối cùng thì dừng lại,
trước mặt có một đống củi lớn toàn là những đoạn gỗ to ngang bắp chân,
hắn không ngần ngại mà cất âm dương bàn vào trong người, sắn tay áo tiến đến dỡ từng đoạn củi xuống, Thu Linh còn đang thắc mắc hắn tại sao lại
làm như vậy thì liền hỏi, Dương Vũ tay vẫn nhấc từng đoạn củi ném sang
một bên, miệng trả lời
-nguồn quỷ khí đó đã chiếm hết cả khu đất này, thế nên không thể tìm ra nơi phát xuất, nhưng nếu muốn phong ấn
một thứ mạnh mẽ như thế thì dĩ nhiên phải là tâm điểm của nguồn long
mạch mới có đủ nguồn linh lực chấn nhiếp
Thu Linh nghe câu được câu không, nhưng cũng đã hiểu đại ý của hắn
-theo như huynh nói chỗ này chính là tâm điểm của long mạch?
-đúng
Hắn đáp, hì hục một hồi thì cũng vận chuyển được toàn bộ số củi gỗ bên
trên, phía dưới đất xuất hiện một phiến đá trắng lớn bằng hai người hắn, bên trên lờ mờ có thể thấy được những đường nét hoa văn kì quái, Dương
Vũ liền cúi xuống, phủi bỏ đi lớp bụi bên trên rồi đưa tay lướt qua từng đường vân được chạm khắc bên trên phiến đá, liền nhận ra ngay chính là
bát môn thạch phiến, một loại phong ấn cổ xưa mà đến bây giờ người có
thể làm ra một phiến đá như thế này chỉ có trên đầu ngón tay, để làm
được một bát môn thạch phiến như thế này cần có một tảng đá trắng thật
lớn, lớn hơn cái mà hắn đang thấy gấp nhiều lần, sau khi pháp sư lấy về
có thể đưa một lực lượng linh lực hoặc cũng có thể là tà thuật vào trong phiến đá nếu là pháp sư tà tu, sau bảy ngày thì lại đẽo gọt một lần làm cho nguồn linh lực đó được được nén lại bên trong, lần tiếp theo là
mười bốn ngày, tiếp theo nữa là hai mươi tám ngày, con số đó sẽ gấp đôi
lên cho đến khi người thi pháp cảm thấy đã đủ sức để đè chặt tà vật thì
sẽ dừng lại, sau cùng là khắc trên đó một loại kì đồ riêng biệt của môn
phái, thứ đó sẽ trở thành bát môn thạch phiến, loại đá này trông có vẻ
bé nhỏ nhưng nguồn linh lực được dồn nén lại đối với tà vật có thể nặng
tựa thái sơn.
Thế nhưng đến lúc này hắn mới thấy việc này có vẻ
như khó khăn hơn hắn nghĩ, để lấy được khối thạch phiến này ra không
phải điều dễ dàng, nếu như không phải là chủ trận thì nói cho cùng vẫn
là không có cách nào phá giải, hắn cũng thừa biết đây chính là do sư
công Lục Thế Phương của mình đã hạ xuống để phong ấn thứ ở dưới kia, nếu xét về tính đồng môn thì có đôi phần là có khả năng hắn sẽ có thể mở
được phong ấn này ra, thế nhưng suy cho cùng sư công hắn một đời tu vi
đã có thể nói là thông thiên, có thể đánh được huyết sích quỷ vương
xuống tận âm ty thì cái thứ ở dưới kia pháp lực phải như thế nào mới đủ
cho sư công hắn phải lao tâm khổ tứ hạ một bát môn thạch phiến xuống để
phong ấn mà không trực tiếp tiêu diệt đây?
Tâm trạng hắn lại trở nên trùng xuống, nhìn qua Thu Linh một cái rồi lại nhìn về khối thạch
phiến kia, nhíu mày một chút, xuy xét nên đợi cho sư phụ hắn quay trở về thì sẽ tính tiếp, dù gì hắn cũng không nắm chắc phần có thể đánh lại
thứ kia, nếu lỡ để cho nó thoát ra một lần nữa thì có khi cả Chung Quỳ
có hiện thân chưa chắc đã tránh được thương vong, liền lấy ra mấy lá bùa trừ tà dán lên trên bề mặt phiến đá nhằm ngăn lại được dòng quỷ khí kia tuôn trào ra dữ dội hơn, đứng lên xem xét một hồi rồi cùng Thu Linh
quay trở vào trong