Con ngựa chạy như bay ở trong rừng cây, đong đưa lúc lắc, vô cùng không ổn định.
Hạ Diệc Sơ duỗi tay, gắt gao bắt lấy mép gỗ trong xe ngựa, Mặc Thiên Trần
ngồi im bên người Hạ Diệc Sơ, cũng giống cô duỗi tay nắm chặt lấy đồ vật trong xe ngựa, nỗ lực làm bản thân không bị ngã trái ngã phải theo xe
ngựa.
"Nhiễm Nhiễm, những người đó là ai vậy? Cảm giác thật là
khủng khiếp." Mặc Thiên Trần co rút thân thể của mình lại, ngồi sát bên
Hạ Diệc Sơ, thần sắc thấp thỏm, trong thanh âm mang theo kinh sợ một
cách rõ ràng.
"Thiên Trần ngoan, đó là đều là người xấu, nếu như
bị bọn họ bắt thì chúng ta chắc chắn sẽ bị ăn thịt, cho nên chúng ta
nhất định không để bọn họ bắt lấy." Hạ Diệc Sơ mở miệng nói, lại cảm
giác được thân hình người bên cạnh phát run, cô dừng một chút, thử hạ
giọng mình xuống, mở miệng tiếp tục nói: "Bất quá, có ta ở đây đâu,
Thiên Trần đừng sợ, dù là lát nữa bọn họ đuổi kịp, Thiên Trần cũng chỉ
cần liên tục chạy về phía trước, chạy là đến nơi an toàn thôi."
"Ân ân." Mặc Thiên Trần gật gật đầu thật mạnh, xe ngựa đột nhiên ở ngay lúc này xóc nảy thật mạnh một lúc, cả người Mặc Thiên Trần nghiêng ra bên
ngoài, đầu và cổ trực tiếp từ cửa sổ xe ngựa chui ra.
Những tên hắc y nhân tuy rằng là đi bộ, nhưng bởi vì dùng tới khinh công, nên rất nhanh đã đuổi tới.
Mắt thấy khoảng cách giữa bọn họ và xe ngựa càng ngày càng ngắn, Mặc Thiên
Trần bị hoảng sợ, chạy nhanh đem thân thể rụt trở về, tiến đến bên người Hạ Diệc Sơ.
Mà một bên Hạ Diệc Sơ, tuy rằng trên mặt thoạt nhìn
cực kỳ bình tĩnh, nhưng cảm xúc trong lòng cô có cùng tĩnh là hoàn toàn
không liên quan gì.
"Hệ thống, đây là có chuyện gì? Lúc trước ở trong cốt truyện, rõ ràng không có một đoạn ám sát này?"
Hạ Diệc Sơ ở trong đầu không ngừng kêu gọi Hệ thống 233.
Cũng bởi vì cốt truyện không có một đoạn này, cho nên cô hôm nay, trừ bỏ
mang theo một phu xe có chút võ công phòng thân thì những người còn lại, ai cũng không mang.
Mà không có nghĩ đến, không ngờ sẽ xảy ra một chuyện đáng sợ như vậy!
Hạ Diệc Sơ nhìn Mặc Thiên Trần đang buồn rầu, cảm xúc trong lòng khó phân
biệt, trong khoảng thời gian này, cô tuy rằng vì hảo cảm mới đối xử tốt
với Mặc Thiên Trần, nhưng khi ở chung, cảm giác trong lòng sẽ không lừa
được người.
Trong khoảng thời gian này, ở trong lòng cô đã sớm
đem Mặc Thiên Trần trở thành thân đệ đệ (em trai ruột) mà đối đãi, nếu
là Mặc Thiên Trần hôm nay bởi vì cô mà mệnh tang đương trường (chết),
trong lòng cô chỉ sợ cũng sẽ áy náy vạn phần.
"Ký chủ, cô tuy
rằng là tới thế giới này tiến hành nhiệm vụ, nhưng từ ngày cô bắt đầu
tiến vào thế giới này, thế giới này cũng đã không phải cái thế giới tiểu thuyết cũ, ký chủ không chỉ phải hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ,
mà cũng phải đem các tình tiết quan trọng ở đây tiếp tục phát triển mới
được."
Vậy nói cách khác, cô hiện tại nếu là không nghĩ ra biện
pháp, không chỉ có Mặc Thiên Trần sẽ chết, nhiệm vụ của cô cũng sẽ thất
bại?!
Hạ Diệc Sơ mặt mày hơi trầm xuống, ở trong lòng suy tư,
hiện giờ rốt cuộc là phải làm như thế nào mang Mặc Thiên Trần từ trong
đám hắc y nhân chạy trốn.
Cốt truyện của thế giới cũ, khúc dạo
đầu chính là viết Mặc Thiên Trần khôi phục thần trí, còn chưa kịp làm
cái gì, đã bị thê tử của hắn - Tô Nhiễm và Đại hoàng tử sắp đăng cơ hại
chết, sau đó Mặc Thiên Trần trở về thời thiếu niên ngu ngơ dại khờ của
mình.
Trong những năm ngu ngơ đó của hắn, toàn bộ đều là sơ lược, chỉ là nói đơn giản là mẫu phi Mặc Thiên Trần sớm chết, Hoàng Thượng
chán ghét, thê tử không yêu, trong đó cũng không có một đoạn bị ám sát
như ngày hôm nay.
Thế giới này tuy rằng có thể dùng võ lực, nhưng lại không bao gồm Hạ Diệc Sơ, lúc cô tiến vào thân thể này, và đã kiểm
tra sơ lược qua, Tô Nhiễm không có võ công, cho nên Hạ Diệc Sơ cũng
không có.
Phía sau xe ngựa, những hắc y nhân cầm kiếm đó tới gần.
"Chủ tử, phía trước là vực sâu!" Bên ngoài đánh xe Tiểu Ngũ nói một tiếng,
chạy nhanh kéo lại dây cương trong tay, xe ngựa chấn động thật mạnh,
cuối cùng ở bên cạnh vực sâu dừng lại.Hạ Diệc Sơ duỗi tay xốc màn xe lên, nhìn xe ngựa chỉ còn mấy mét nữa là
đến vực sâu mênh mông vô bờ, tâm tức khắc trầm xuống đáy cốc.
Bên cạnh, Tiểu Ngũ nắm chặt hàn kiếm trong tay, nói với Hạ Diệc Sơ: "Chủ tử, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Tiểu Ngũ vừa nói chuyện như vậy, một lát sau, hắc y nhân đã đuổi tới, hơn nữa còn bao vây quanh xe ngựa.
"Xuống xe trước." Hạ Diệc Sơ nói với Tiểu Ngũ, sau khi Tiểu Ngũ đi xuống, cô lôi kéo Mặc Thiên Trần xuống xe ngựa theo.
Tiểu Ngũ cầm hàn kiếm trong tay che ở trước người Hạ Diệc Sơ và Mặc Thiên
Trần, ánh mắt Hạ Diệc Sơ nhanh chóng nhìn quét qua đám hắc y nhân, thoạt nhìn có hơn hai mươi người, trên người toàn tản ra sát ý nồng đậm lạnh
lẽo, ánh mắt lạnh băng, vừa nhìn là đã hiểu đây là sát thủ được huấn
luyện chuyên môn.
Hạ Diệc Sơ trái lo phải nghĩ, vô số biện pháp chạy trốn ở trong đầu cô xuất hiện, cuối cùng lại bị cô loại bỏ tất cả.
Nếu là nàng con rết còn hảo, chính là nàng cố tình sẽ không! (Câu này tại
hạ không dịch được và cũng không hiểu được, cầu cao nhân chỉ giáo)
Hơn nữa, cô là một nữ tử yếu đuối, lại mang theo tên ngốc Mặc Thiên Trần, ở trước mặt đám sát thủ này mà muốn bỏ chạy, đúng là khó như lên trời!
Tiểu Ngũ nắm chặt trường kiếm trong tay, lạnh giọng mở miệng nói với những
hắc y nhân đó: "Rốt cuộc là ai phái các ngươi tới? Có gì âm mưu?"
"Ha hả, chúng ta người " Sát Thủ Đường ", chỉ lấy tiền làm việc, có người
đưa tiền muốn mua tánh mạng của các ngươi, chúng ta đã tới đây rồi, thì
cố chủ là người nào, điều này các ngươi không cần biết!" Hắc y nhân đứng ở vị trí cầm đầu trả lời, ánh mắt dừng ở trên người ba người Hạ Diệc
Sơ, đáy mắt còn hiện vẻ trào phúng.
Một tên phế vật, một nữ tử
nhu nhược, không ngờ Đường chủ lại để cho hắn phải tự mình ra tay, điều
đó cũng không tránh khỏi chuyện bé xé ra to rồi.
"Lên! Giết bọn họ cho ta!" Vị thủ lĩnh hắc y nhân kia quay đầu phân phó với hắc y nhân khác.
Nháy mắt, bốn phương tám hướng, hắc y nhân vây quanh Hạ Diệc Sơ đều toàn bộ
cầm hàn kiếm trong tay, như thủy triều mạnh mẽ đi lên.
Ánh mắt Hạ Diệc Sơ lạnh lẽo nhìn những người này, nắm chặt tay Mặc Thiên Trần, một đôi con ngươi đen bóng dị thường trở nên đen bóng và sâu thẳm, đáy mắt
tản ra ánh sáng được ăn cả ngã về không (đánh cược tất cả).
Cô
trong khoảng thời gian này, tuy rằng nhìn như ngoại trừ việc xoát hảo
cảm của Mặc Thiên Trần thì chuyện gì cũng không làm, nhưng kỳ thật lúc
biết thế giới này, có những người có thể tu luyện nội lực và khinh công, cô đã bắt đầu vì an nguy của mình mà tạo nên một tầng đảm bảo.
Hạ Diệc Sơ dùng lưu huỳnh và ka-li ni-trát để chế tạo ra mấy loại hỏa dược nhỏ, hiện giờ đặt ở trong tay áo cô. Chỉ là, loại hỏa dược nhỏ này,
đừng nói cô dùng đến có thể khiến chính cô bị thương hay không, chỉ cần
nói đến chuyện, nếu như người bên ngoài biết được chuyện này, hoặc là về sau khi Mặc Thiên Trần trọng sinh trở về biết được, thì đó quả là cái
phiền toái lớn vô cùng.
Bất quá, so với tương lai phiền toái, thì hiện tại tánh mạng mới là quan trọng nhất đi!
Đáy mắt Hạ Diệc Sơ xẹt qua một vẻ kiên nghị, ở thời điểm cô muốn lấy hỏa
dược trong tay áo ra, lại đột nhiên cảm thấy trong thân thể mình có một
cỗ nhiệt lưu cuồn cuộn không ngừng và nhiều vô kể lưu chuyển khắp toàn
thân cô.
Cùng lúc đó, thanh âm hệ thống cũng ở trong đầu cô vang
lên: "Đinh! Kiểm tra thấy trên người ký chủ có nội lực cường đại, bắt
đầu thử giải khóa, giải khóa thành công!"
=======================
Ngao, ngao, ngao, có cần phải quá đáng vậy không, nữ chính chưa kịp gặp khó
khăn mà đã được hệ thống trợ giúp. Sao lúc tại hạ khó khăn thì chẳng
thấy ma nào tới giúp cả vậy hả???
Mà tại hạ có 1 thắc mắc lâu ơi
là lâu rồi, từ trong phim ảnh đến truyện tranh và tiểu thuyết, đó là:
lúc tình huống nguy cấp như vậy mà mấy người còn có thời gian tâm sự hỏi thăm ai là người giết ngươi hay sao, đã thế còn suy nghĩ miệt mài không ngừng nghỉ trong đầu nữa, cả đám sát thủ kia cũng vậy, giết thì giết
luôn đi, còn ngồi tâm sự + trả lời câu hỏi, trong lúc con nhà người ta
suy nghĩ thì ngồi nhìn chắc, không biết chạy lên tấn công hay sao, mấy
người là sát thủ chuyên nghiệp mà, chuyên nghiệp đó, hiểu không, là
CHUYÊN NGHIỆP!!! Chả lẽ đợi nhân vật chính lấy đủ sức mạnh tới đánh chết mấy người hay sao. Và đó là lý do đám sát thủ ấy mãi chỉ là người qua
đường không có tên. Tội nghiệp!!!