Thời gian một tháng thoáng qua đi, mà
Hạ Diệc Sơ, dưới sự phê chuẩn của bác sĩ chủ trị, cuối cùng cũng được
thu thập đồ đạc của mình, được Hạ ba ba và Thẩm Già Diệp đến đón trở về
Hạ gia.
“Anh trai, anh, anh đã nói chờ em xuất viện liền đưa điện thoại di động trả lại cho em!” Vừa trở về, Hạ Diệc Sơ một tấc cũng
không rời, đi theo phía sau Thẩm Già Diệp, thần sắc có chút hơi hơi bất
mãn, môi đỏ hơi chu ra, giống như là đứa trẻ thèm kẹo từ lâu, nhưng mãi
không chiếm được.
“Ân? Muốn di động?” Thẩm Già Diệp lên tiếng,
xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía Hạ Diệc Sơ, Hạ ba ba phía sau đang
định đứng ra nói chuyện, lắc đầu cực kì nhẹ với ông.
Hạ ba ba vừa thấy ám chỉ của Thẩm Già Diệp, nguyên bản muốn bước chân tiến lên lập tức dừng lại.
“Đúng vậy, anh đã nói chỉ cần xuất viện liền trả lại cho em, không chỉ có di
động của em, còn có cả máy tính.” Hạ Diệc Sơ nhìn bộ dáng dong dong dài
dài của Thẩm Già Diệp, thần sắc càng thêm càng bất mãn, duỗi tay bắt
được tay áo hắn: “Anh không phải là không muốn trả cho em đúng không?
Khó mà được nha, ba ba cùng Lục ca đều có thể làm chứng cho em.”
“Trả, như thế nào không đưa.” Thẩm Già Diệp đột nhiên cười khẽ ra tiếng, lôi
kéo mang Hạ Diệc Sơ hướng trên lầu, “Em muốn, anh đều cho em.”
“Ân hừ!” Hạ Diệc Sơ hừ nhẹ ra tiếng: “Vậy thì đưa điện thoại và máy tính của em ra ngay đi, hừ.”
Bị Thẩm Già Diệp kéo vào trong phòng hắn, Hạ Diệc Sơ nhìn chung quanh, “Di động cùng máy tính của em đâu?”
“Muốn di động máy tính cái gì, muốn anh trai không phải càng tốt sao?” Thẩm
Già Diệp cười một tiếng, trực tiếp đem Hạ Diệc Sơ kéo vào trong ngực,
cúi người hôn xuống.
Hạ Diệc Sơ mới đầu có chút phản kháng giãy
giụa một chút, cô nhớ kỹ đợi lát nữa là phải ăn cơm, Thẩm Già Diệp mỗi
một lần nháo lên liền không dứt, đem cô làm cho hai chân nhũn ra đều là
việc nhỏ, nếu là đem cô làm cho không xuống giường được thật thì làm sao bây giờ a!
Hạ Diệc Sơ nghĩ chính mình hơn một tháng này ở viện,
Thẩm Già Diệp liền nghẹn một tháng, phương diện nhu cầu của hắn vốn dĩ
rất là mạnh mẽ, Hạ Diệc Sơ nghĩ nghĩ, không khỏi có chút sợ hãi.
Thân thể cô vừa mới tốt lên, nhưng không muốn lại đến bệnh viện lần nữa đâu à.
“Anh trai, đợi lát nữa còn muốn đi xuống ăn cơm đấy.” Cô duỗi tay đẩy đẩy hắn.
“Ân? Không ăn cơm, ăn em trước.” Thẩm Già Diệp mơ mơ màng màng nói, động tác trong tay không ngừng, trực tiếp vén vạt áo Hạ Diệc Sơ lên, dò xét đi
vào.
Hạ Diệc Sơ bị Thẩm Già Diệp làm cho cả người nhũn ra, thân
thể này mẫn cảm, chỉ cần Thẩm Già Diệp hơi hơi một chạm vào, liền run
rẩy đến không được.
Hơn nữa không chỉ có là Thẩm Già Diệp nghẹn hơn một tháng, ngay cả Hạ Diệc Sơ cũng hơn một tháng không bị hắn chạm qua.
Hạ Diệc Sơ hưởng thụ Thẩm Già Diệp âu yếm, chỉ trong chốc lát, liền thở
hổn hển ngã vào trong lòng Thẩm Già Diệp, khóe mắt hơi hồng hồng đầy dụ
hoặc người, tùy ý Thẩm Già Diệp muốn làm gì thì làm.
Thẩm Già
Diệp đem người ôm đặt trên giường lớn, chính mình xoay người đè xuống,
quần áo hai người từng cái bị ném ở giường cạnh, hương vị tình dục tràn
ngập toàn bộ trong phòng.
Có lẽ là bởi vì cố kỵ thân thể Hạ Diệc Sơ có vết thương mới khép lại, Thẩm Già Diệp lúc này đây cũng không có
lăn lộn với cô trong thời gian rất lâu, hơn nữa lực đạo cũng vẫn có khắc chế.
Xong việc, Thẩm Già Diệp đem người ôm vào bồn tắm, nhanh
chóng rửa sạch thân thể Hạ Diệc Sơ, chính mình cũng ở dưới làn nước tắm
rửa sạch sẽ một chút, từ trên giá lấy một tấm khăn tắm cột lại bên hông, ôm Hạ Diệc Sơ về tới giường lớn, từ tủ quần áo lấy ra bộ đồ mới giúp cô mặc vào.Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Già Diệp hầu hạ cô, thời điểm
mỗi lần Thẩm Già Diệp cùng Hạ Diệc Sơ ở bên nhau, đều thích tự mình động thủ giúp cô làm việc, ví dụ như mặc quần áo, thổi tóc gì đó, mỗi lần
làm mấy chuyện này, thần sắc kia đều mang theo 100% chuyên chú.
Hạ Diệc Sơ ở lần đầu tiên phản kháng không có kết quả thì vẫn luôn đều tùy tiện hắn đi. Mà cảm giác lúc trước của Hạ Diệc Sơ cũng từ không được tự nhiên và thẹn thùng, biến thành hiện tại là thản nhiên và hưởng thụ.
Thẩm Già Diệp nhìn Hạ Diệc Sơ híp lại hai mắt, vẻ mặt bộ dáng hưởng thụ thập phần, đáy mắt xẹt qua một mảnh sủng nịch, trên mặt mày còn mang theo
một ôn nhu chưa tiêu tan.
Hắn nửa ngồi xổm, giúp Hạ Diệc Sơ đi
giày vớ, đứng dậy hôn Hạ Diệc Sơ một cái, sau đó chính mình đi tới tủ
quần áo tìm kiếm đồ để mặc.
Phòng Hạ gia cách âm rất tốt, ở lần
nọ đột nhiên phát hiện cái chân tướng này, đoạn thời gian kia hành động
của Thẩm Già Diệp quả thực dùng hai chữ kiêu ngạo cũng không đủ để hình
dung, hơn nữa đoạn thời gian ấy hắn cũng vừa mới nếm thử chuyện tốt,
hoàn toàn mặc kệ Hạ ba ba có ở nhà không, mỗi ngày vào buổi tối nhất
định phải cùng Hạ Diệc Sơ tiểu yêu tinh đánh nhau mới chịu đi ngủ.
Để cho hiện tại, ở nơi này có Thẩm Già Diệp quần áo Hạ Diệc Sơ, phòng Hạ Diệc Sơ cũng có quần áo Thẩm Già Diệp.
Đương nhiên, cũng chính là bởi vì như vậy, Hạ Diệc Sơ cùng Thẩm Già Diệp hai
người đều không có muốn người hầu tiến vào dọn dẹp phòng hai người một
lần nào hết.
Sấy tóc xong cho Hạ Diệc Sơ, Thẩm Già Diệp đem cô ôm về giường, để cô ngủ một giấc.
“Không được! Đợi lát nữa còn muốn ăn cơm!” Hạ Diệc Sơ vẫn đều luôn hưởng thụ
các loại hầu hạ từ Thẩm Già Diệp, đột nhiên bừng tỉnh, rốt cuộc nhớ tới
Hạ ba ba bị quên đi ở dưới lầu.
“Ngoan, ông ấy hôm nay có việc,
đã đi ra ngoài.” Thẩm Già Diệp duỗi tay kiềm chế giữ Hạ Diệc Sơ đang
muốn xuống giường lại, ngăn lại hành động của cô, “Thời điểm ở anh và em vừa mới làm tình, anh nghe được thanh âm ba ba lái xe đi ra ngoài.”
Hạ Diệc Sơ tuy rằng đình chỉ động tác xuống giường trở về ngủ trên giường, nhưng Thẩm Già Diệp liếc mắt một cái là có thể đủ nhìn ra tâm tình của
cô lại bắt đầu trở nên trầm trọng.
“Ngoan, hảo hảo ngủ một giấc.” Thẩm Già Diệp cúi đầu hôn hôn khuôn mặt cô, duỗi tay đem chăn che kín
cho cô, tính toán xoay người rời đi, nhưng lại bị Hạ Diệc Sơ giơ tay kéo vạt áo hắn lại.
“Anh, chúng ta như vậy, còn muốn bao lâu?” Hạ
Diệc Sơ thật cẩn thận hỏi ra tiếng, trong giọng nói mang theo một tia
thấp thỏm lo âu cùng mong mỏi.
Cặp mắt mở to, chứa đầy nước mắt,
không hề chớp mắt nhìn hắn. Tựa như một con vật nhỏ điềm đạm đáng yêu ở
trong giây phút tuyệt vọng cùng bi thống khao khát sinh tồn.
Thẩm Già Diệp nhìn bộ dáng này của cô, trong lòng thở dài.
Hắn lúc trước còn nghĩ bức cô, muốn nhìn trong lòng cô một chút chính, xem
trong lòng cô tình yêu với mình rốt cuộc có bao nhiêu sâu.
Chính
là bản thân còn chưa bắt đầu hành động, hiện giờ nhìn cô như thế này,
trong lòng cũng đã bắt đầu có chút muốn bỏ qua cùng thương tiếc.
Không chỉ có là Thẩm Già Diệp, giờ phút này, ngay cả Hệ thống 233 ở trong đầu Hạ Diệc Sơ cũng đối Hạ Diệc Sơ liên tục trầm trồ khen ngợi, kinh ngạc
cảm thán nói: “Ký chủ, kỹ thuật diễn này của ngươi, quả thực là...! Thời gian tới, thời điểm ngươi chọn lựa kịch bản, nên đi diễn một đóa bạch
liên hoa thuần khiết vô hại!”
“…… Ngươi tránh ra cho ta [D1]!” Hạ Diệc Sơ liếc một cái xem thường, trực tiếp liền đem Hệ thống 233 để tới sau đầu
================================
Thật ra, mục đích tại hạ dịch truyện ban đầu nó không được thuần khiết
cho lắm. Khi thấy rất nhiều bộ truyện hay và tại hạ thích bị drop, mãi
không chịu ra hoặc editor bộ truyện đó kinh nguyệt không đều, có khi 2
tháng chỉ ra 1 chương là tại hạ rất tức. Vì thế tại hạ dịch truyện chỉ
đơn giản là muốn trả thù, muốn thử cái cảm giác thật lâu là lâu mới cho
ra một chương truyện rồi đột nhiên... drop! Xem cảm giác ấy nó như thế
nào, có “phê” hay không?