Lời này của Mặc Quân một câu cũng không rời khỏi Mặc Thiên Trần, nhưng lần nào cũng hỏi Hạ Diệc Sơ, không có ý
tứ để cho Mặc Thiên Trần mở miệng.
Để Hạ Diệc Sơ nghe hắn nói, trong lòng thực sự...... Tâm sinh khó chịu.
Cảm giác người này quả thực chính là tới chọc phá cô.
Bên cạnh, Mặc Thiên Trần vốn đối với Mặc Quân cũng không có hảo cảm gì,
nhìn thấy Hạ Diệc Sơ nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo dừng ở trên người Mặc
Quân, tuấn mi cũng chậm rãi nhíu lại.
Hạ Diệc Sơ duỗi tay, giữ
chặt Mặc Thiên Trần muốn mở miệng, trên tướng mạo xinh đẹp treo một nụ
cười minh diễm, môi đỏ cong ra ý cười, chói lọi, trên người phát ra khí
chất làm Mặc Quân đối diện nhìn cầm lòng không được, trái tim nhanh
chóng nhảy lên một chút.
Chỉ là, không đợi Mặc Quân phát hiện
phản ứng của mình, thanh âm thanh thúy của Hạ Diệc Sơ đã xuất hiện: "Tô
Nhiễm trước kia không ra khỏi cửa, cũng chưa bao giờ gặp qua Ngũ ca,
thật không ngờ Ngũ ca thú vị như thế, quả thực so với Thiên Trần khi
chưa thanh tỉnh, tâm trí trẻ con còn ngây hơn đấy."
"Nhớ rõ lúc
ấy, cả ngày cùng Thiên Trần ở phủ Thất hoàng tử vô ưu không lo sinh
hoạt, Thiên Trần cũng luôn thích bắt lấy muội, hỏi rất nhiều vấn đề."
"Bất quá nghe Hồng Nguyệt nói, trước kia, khi còn nhỏ, Thiên Trần thích hỏi
mười vạn câu hỏi vì sao, nhưng khác với Ngũ ca chính là, Thiên Trần năm
tuổi lúc ngồi trên bàn chuẩn bị ăn cơm thì sẽ không bao giờ hỏi loại vấn đề đầu bếp có thể nấu ăn hay không."
Hạ Diệc Sơ nói một đoạn thật dài, thanh âm ôn hòa, nhưng rơi vào lỗ tai Mặc Quân, thì tràn đầy ý châm chọc.
Cũng không phải sao.
Rõ ràng hắn là người bình thường, thân phận tôn quý Sở Quốc Ngũ hoàng tử.
Nhưng, Hạ Diệc Sơ không chỉ đem sự đối lập giữa hắn và tên ngốc Mặc Thiên Trần này ra còn chưa tính, không ngờ còn nói hắn không bằng Mặc Thiên Trần
năm tuổi!
Sẽ có chẳng có ai phải chờ tới lúc ăn cơm mới hỏi vấn
đề ngu ngốc như đầu bếp có thể nấu cơm hoặc nấu ăn hay không như thế cả, Hạ Diệc Sơ nói cái này rõ ràng là đang châm chọc hắn vừa mới hỏi cô vấn đề kia.
Bình tâm mà nói, Hạ Diệc Sơ kỳ thật cũng chỉ có mỗi một thân võ nghệ với mồm mép lanh lợi mà thôi.
Khuôn mặt Mặc Quân âm trầm, bình tĩnh nhìn Hạ Diệc Sơ, một hồi lâu, mới cười
lạnh ra tiếng: "Vậy mà huynh không biết thất đệ muội nhanh mồm dẻo miệng như vậy, thật đúng là trời sinh xảo miệng."
Ở cổ đại, nói người khác nhanh mồm dẻo miệng, đây cũng không phải là lời hay khen người.
Nhưng Hạ Diệc Sơ giống như nghe không ra ý tứ trong lời của Mặc Quân, trực
tiếp đem lời này của hắn trở thành khen ngợi mình, ra vẻ cao hứng cười
cười, "Thật vậy chăng? Kỳ thật muội cũng là từ chỗ phụ huynh học được
đấy. Dù sao phụ thân và huynh trưởng làm buôn bán, người buôn bán từ
trước đến nay đều biết ăn nói, muội từ nhỏ ở bên cạnh bọn họ lớn lên,
tuy rằng không xử lý sinh ý gia tộc, nhưng vẫn là mưa dầm thấm đất học
được chút."
Trong câu nói còn mang theo ý kiêu ngạo, điều này làm cho Mặc Quân vốn muốn nhìn Hạ Diệc Sơ bị mình châm chọc đến rớt nước
mắt, trong lòng cảm giác như ăn ruồi bọ, khó chịu nói không nên lời.
Mà Hạ Diệc Sơ nhìn bộ dáng nghẹn khuất của Mặc Quân, đáy mắt xẹt qua khoái ý.
Cô ngày thường, dù tính cách nội liễm, không thích nói chuyện, yêu thích thanh tĩnh, nhưng lại không đại biểu cô sẽ không nói.
Mặc Quân nếu là cho rằng cô vì xuất thân của mình mà cảm thấy hèn mọn, là
nữ tử thương hộ tính cách khiếp nhược, vậy nhất định là mười phần sai!
Bên cạnh Mặc Thiên Trần bắt lấy tay Hạ Diệc Sơ xoa xoa, đáy mắt bay nhanh qua ánh sáng.
Mặc Quân bị Hạ Diệc Sơ nói nghẹn, hắn vừa nói Hạ Diệc Sơ nhanh mồm dẻo
miệng, kỳ thật cũng có một bộ phận là để cho Hạ Diệc Sơ thấy rõ xuất
thân hèn mọn kia, tiếp đó nhục nhã Mặc Thiên Trần một phen. Lại không có nghĩ đến, thế gian này, không ngờ còn có người lấy thân phận hèn mọn mà cảm thấy tự hào.
Quả thực là buồn cười cực kỳ!
Nhưng, Hạ Diệc Sơ đã nói rõ ràng như thế, hắn cũng không thể tiếp tục bắt lấy đề tài này không bỏ.
Hiện giờ Hạ Diệc Sơ, đã là Thất hoàng tử phi, thuộc về thành viên hoàng thất.
Hạ Diệc Sơ mất mặt, kỳ thật cũng tổn hại mặt mũi hoàng thất.
Đáy mắt Mặc Quân xẹt qua tức giận, không hề tiếp tục đề tài vừa rồi, mà là
đem ánh mắt đặt ở trên người Mặc Thiên Trần, tựa như quá độ bố thí, nói
với Mặc Thiên Trần: "Thất đệ, trực tiếp tiến vào rừng rậm săn thú cũng
quá nhàm chán đi, không bằng chúng ta đặt cược nhỉ? Xem ai săn được
nhiều con mồi hơn, còn tiền đặt cược như thế nào thì lấy thôn trang mà
khoảng thời gian trước phụ hoàng ban thưởng cho đệ làm tiền đặt cược,
nếu là huynh thắng thì đệ sẽ đem thôn trang kia tặng cho huynh. Nếu là
huynh thua, huynh đây sẽ đưa vài vị đại mỹ nhân cho đệ như thế nào?"
Ánh mắt Hạ Diệc Sơ lạnh lùng, vừa mới chuẩn bị xem Mặc Thiên Trần trả lời
như thế nào, một giọng nói khác không thuộc về bất kỳ ai trong số ba
người bọn họ đã truyền từ phía sau đến:
"Ha ha ha, trẫm thấy chủ ý này không tồi, Trần Nhi, con đáp ứng Ngũ ca đi, hai người tỷ thí cũng
được. Dù sao Ngũ ca con ở đâu cũng không chịu ngồi yên cả."
Sở Hoàng không biết từ lúc nào đi đến chỗ ba người, thanh âm to lớn khi nói chuyện vang dội.
Nếu Sở Hoàng đã mở miệng, vậy Mặc Thiên Trần cũng không hề cự tuyệt, lập tức đồng ý.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều biết vụ cá cược giữa Mặc Thiên Trần và Mặc Quân.
Mặc Quân khí phách hăng hái, lại có không ít người tụ tập ở sau lưng hắn,
liếc mắt một cái, phần lớn đều là nhóm bằng hữu xấu hay chơi thân cùng
Mặc Quân.
So sánh với cảnh tượng náo nhiệt bên Mặc Quân, thì bên Mặc Thiên Trần thật ra có vẻ quạnh quẽ.
Cuối cùng lúc tiến vào rừng rậm, bên người Mặc Thiên Trần trừ bỏ Hạ Diệc Sơ ra, còn lại toàn bộ đều là thị vệ.
Tiến vào rừng rậm, Mặc Thiên Trần đã phân tán đám thị vệ đi theo sau lưng,
để cho bọn họ ba người tạo thành một tiểu đội, đi khắp nơi tìm con mồi.
Mà hai người Mặc Thiên Trần và Hạ Diệc Sơ làm một đôi, mang theo sau lưng hai thị vệ, cũng chọn phương đi tới.
Hạ Diệc Sơ tuy rằng cưỡi ngựa, nhưng cô sẽ không bắn tên.
Hai người cưỡi ngựa du tẩu ở trong rừng rậm, mỗi lần gặp phải con mồi đều
là Mặc Thiên Trần bắn trúng, sau đó lại bị hai người thị vệ sau lưng
tiến lên cầm con mồi Mặc Thiên Trần bắn trúng treo ở trên lưng ngựa.
Hạ Diệc Sơ cưỡi ngựa, đi theo bên người Mặc Thiên Trần, trong đầu một đám
tính toán lấy cớ rời đi nơi này ở trong đầu cô thành hình, cuối cùng lại bị cô phũ bỏ hết.
Lúc Hạ Diệc Sơ trầm tư, Mặc Thiên Trần bên
cạnh mở miệng đánh gãy suy nghĩ của cô: "Nhiễm Nhiễm, nàng nhìn con thỏ
kia như thế nào?"
Hạ Diệc Sơ sửng sốt, Mặc Thiên Trần bên cạnh đã kéo ra cung, làm ra một trạng thái vận sức chờ phát động, cô theo ánh
mắt hắn và phương hướng mũi tên chỉ, nhìn qua, phát hiện phía trước,
cách đó không xa trong bụi cỏ có một con thỏ xám nhỏ.
Hạ Diệc Sơ lúc này mới nhớ tới, khi tiến vào rừng rậm, Mặc Thiên Trần đã từng nói muốn bắt một con thỏ đưa cho cô.
Bất quá, đúng lúc này, con thỏ vốn vô ưu vô lự, chưa hề phát hiện ra nguy
hiểm đang đến gần, đột nhiên chạy sâu vào trong bụi cỏ chút, mà bất ngờ
tiếng gầm rú ngao ô của loài dã thú hung mãnh ở bên cạnh Lâm Tử vang
lên!