"Vậy lúc nào mới có thể?" Mặc Thiên Trần ở trên mặt Hạ Diệc Sơ cọ cọ, thần sắc có chút bất mãn.
"Chờ tới lúc trở về đi, ngày mai còn phải vào rừng rậm săn thú đấy." Hạ Diệc Sơ nói, dù sao trong lần săn thú này, Mặc Thiên Trần hội ngộ với nữ
chính do chính thân mẹ tác giả ban cho hắn, tin tưởng sau khi có nữ
chính, cô cũng nên thoái vị nhường chức, Mặc Thiên Trần cũng sẽ không
đem ánh mắt đặt ở trên người cô.
Mặc Thiên Trần hình như có chút
oán giận, há mồm cắn vào khối thịt mềm trên cằm Hạ Diệc Sơ, chậm rãi gặm cắn, lực đạo không nhẹ không nặng.
Hạ Diệc Sơ đẩy đẩy hắn, thấy đẩy không thể thoát, cũng kệ hắn luôn.
Trong khoảng thời gian này Mặc Thiên Trần đối với cô càng ngày càng dính,
không có một ngày nào là không động thủ động cước, Hạ Diệc Sơ hiện tại
tuy không có cùng hắn làm ra những chuyện thân thân mật mật, nhưng toàn
thân từ trên xuống dưới đều đã bị Mặc Thiên Trần sờ hết rồi.
Nhưng Hạ Diệc Sơ lần nào cũng dị thường an tâm, giống như biết được Mặc Thiên Trần không có sự chấp thuận của cô là sẽ không tiến hành bước cuối
cùng.
Mặc Thiên Trần gắt gao ôm Hạ Diệc Sơ vào trong ngực, giống
như thưởng thức một món đồ chơi một phen, mãi đến lúc bóng đêm buông
xuống, bên ngoài có thị vệ tới báo, nói là Sở Hoàng để hắn qua đi thương lượng chuyện săn thú vào ngày mai, Mặc Thiên Trần mới không tình nguyện buông Hạ Diệc Sơ ra, hôn hôn cái trán của cô, sau đó bước đi ra khỏi
lều trại.
Ngày hôm sau, thời tiết sáng sủa, gió nhẹ từng cơn.
Sở Hoàng ngồi ở vị trí trên cao, sau đó theo thứ tự là hoàng tử, rồi tiếp
tới là đại thần mang theo gia quyến của mình, dựa theo phẩm cấp quan
chức cao thấp mà phân chỗ ngồi.
Hạ Diệc Sơ ngồi ở bên người Mặc
Thiên Trần, trong miệng bị Mặc Thiên Trần nhét đầy điểm tâm, má phình
phình, giống như là một con hamster nhỏ đáng yêu.
Hạ Diệc Sơ toàn tâm toàn ý há miệng hưởng thụ Mặc Thiên Trần chăm sóc, dư quang thường
thường nhìn về phía bên cạnh, nhìn xem nữ chính có xuất hiện hay không.
Nói đến cũng kỳ quái, rõ ràng trận địa này nhiệt nháo phi phàm, tất cả mọi
người đều ba người thành tụ, năm người thành một đám ở một chỗ vui vẻ
nói chuyện phiếm hoặc ăn thịt uống rượu, cảnh tượng hoà thuận vui vẻ.
Nhưng cũng chỉ có nơi Mặc Thiên Trần, quạnh quẽ, Hạ Diệc Sơ cùng hắn ngồi ở
chỗ này đã lâu rồi, mà không ngờ là không hề có một người tiến lên vấn
an hay đối đáp linh tinh. Hơn nữa, Hạ Diệc Sơ hậu tri hậu giác cũng đột
nhiên phát hiện, trong khoảng thời gian sau khi Mặc Thiên Trần thanh
tỉnh, trừ bỏ ra ngoài làm việc, thời gian khác đều ở phủ đệ bám dính lấy cô, đừng nói đi bái phỏng những đại thần triều đình! Ngay cả cơ hội
chào hỏi cơ bản nhất cũng không có!
Hạ Diệc Sơ nghi hoặc mở một
đôi mắt to nhìn chằm chằm Mặc Thiên Trần, hay là, những đại thần đó ghét bỏ Mặc Thiên Trần tay không thực quyền?
Xem ra làm nam chính trọng sinh, cũng không phải là chuyện dễ a......
Trong lòng Hạ Diệc Sơ như vậy nghĩ, ánh mắt nhìn Mặc Thiên Trần không tự chủ được mang theo tia thương hại.
Chẳng qua, Hạ Diệc Sơ làm sao biết, không phải là những đại thần đó khinh
thường, ghét bỏ Mặc Thiên Trần. Mà là Mặc Thiên Trần người này ngày
thường đều là một bộ dáng cao ngạo lạnh nhạt, trên người tản ra khí chất lạnh lẽo trong hai mét, quả thực khiến cho người ta không dám lại gần
hắn thăm hỏi!
Hơn nữa, đừng nói họ đã hạ không biết bao nhiêu bái thiếp với phủ Thất hoàng tử, cuối cùng những bái thiếp đó biến mất
không dấu tích.
"Nhiễm Nhiễm, sao nàng lại nhìn ta như vậy?" Mặc
Thiên Trần cảm thụ được ánh mắt Hạ Diệc Sơ nhìn mình đột nhiên biến hóa, nhìn gương mặt cô có chút phình phình, nhịn không được duỗi tay nhéo
nhéo, cảm nhận được cảm xúc tuyệt vời dưới đầu ngón tay, Mặc Thiên Trần
mềm lòng thành một đoàn.
Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?0.3M viewsEntertainmentĐều nói hai người càng ở bên nhau càng lâu, tình cảm dễ dàng phát sinh biến hóa, cũng ngày càng trở nên lãnh đạm, nhưng Mặc Thiên Trần lại cảm
thấy, càng ở bên Hạ Diệc Sơ càng lâu, cảm tình hắn đối với Hạ Diệc Sơ
giống như bột mì, theo thời gian trôi đi không ngừng lên men, càng ngày
càng nùng liệt, càng ngày càng thích, thậm chí hận không thể mặc kệ đi
đến chỗ nào cũng đem cô đặt vào trong túi tiền của mình mang đi, lúc nào nhớ thì móc từ trong ngực ra nhìn cho thỏa mãn.
Mặc Thiên Trần
đương nhiên sẽ không đem ý tưởng trong lòng nói ra, khi Hạ Diệc Sơ hỏi
tới vấn đề này, hắn ngay lập tức cũng chỉ là lắc lắc đầu, nên cô cũng
mặc kệ, há miệng một ngụm đã cắn gần một nửa miếng điểm tâm Mặc Thiên
Trần đưa tới trước mặt cô. *
*Câu này tại hạ đã tự sửa lại theo ý mình, không đúng với bản convert nhé
Mặc Thiên Trần cũng không ngại cô không nói lời nào, môi mỏng gợi lên, đáy
mắt một mảnh sủng nịch, tiếp tục cầm nửa khối điểm tâm còn lại trong tay qua nhưng lại bị Hạ Diệc Sơ lắc đầu cự tuyệt, động tác cực kỳ tự nhiên
đem cầm hơn nửa miếng điểm tâm còn dư lại bỏ vào trong miệng mình.
Hạ Diệc Sơ lại không biết, hành động giữa cô và Mặc Thiên Trần, đã sớm bị toàn bộ mọi người nhìn ở trong mắt.
Những người này lúc đầu chỉ là tò mò, Thất hoàng tử phi này lư sơn chân diện
mục *. Rốt cuộc, lúc Mặc Thiên Trần kết hôn, đừng nói Mặc Thiên Trần là
đứa trẻ ngu dại, ngay cả Hạ Diệc Sơ thân phận cũng nữ nhi thương hộ mà
thôi, mọi người tất nhiên sẽ không đi quan tâm.
* Tự tra theo link này giùm tại hạ nhá: đây là một câu trong bài thơ đấy, http://www.gocnhin.net/cgi-bin/viewitem.pl?6070
Nhưng lại không có nghĩ đến, Thất hoàng tử đắm chìm dưới đáy hồ mười mấy năm, không ngờ còn có một ngày xoay người.
Hơn nữa Thất hoàng tử phi vốn là người trong suốt, chẳng ai để ý, cũng dần
dần nhận được sự chú ý từ mọi người. Bất quá, Hạ Diệc Sơ không ra phủ,
mà lúc Mặc Thiên Trần được phong làm Tĩnh Vương, cô lại vừa vặn bị
thương, thế cho nên đến bây giờ, cũng không có người biết vị Thất hoàng
tử phi này đến tột cùng là như thế nào.
Nhưng hôm nay vừa thấy, tuy rằng không đến mức làm mọi người chấn động, nhưng lại vượt qua sự tưởng tượng của mọi người.
Nghề thương nhân, ở Sở Quốc vốn dĩ có vị trí vô cùng thấp hèn, tất cả mọi
người đều cho rằng Thất hoàng tử phi do thương hộ sinh ra khẳng định sẽ
là nữ tử chỉ biết vâng vâng dạ dạ không, lên được mặt bàn, lại không có
nghĩ đến, xa xa vừa thấy, chỉ là nhìn nụ cười minh diễm trên mặt cô, và
khí chất cao quý nhưng không mất đi sự rụt rè, đã khiến cho mọi người
quên phản ứng.
Cũng khó trách, Thất hoàng tử từ trước đến nay mặt lạnh đạm mạc, ở trước mặt cô, cũng có thể như cây vạn tuế ra hoa! Tươi
cười liên tục!
Mọi người nhìn hành động hai người Mặc Thiên Trần và Hạ Diệc Sơ, có người hâm mộ, cũng có người khinh bỉ.
Bất quá, mặc kệ mọi người nghĩ như thế nào, đều chỉ có thể đặt tâm tư của
mình thật sâu đặt ở đáy lòng, không dám biểu hiện ra ngoài.
Mãi đến ——
Hạ Diệc Sơ cảm giác được một ánh mặt dị thường mãnh liệt rơi trên người mình.
Cô và Mặc Thiên Trần ngồi ở chỗ này, trước sau gì cũng đã cảm nhận được
không ít tầm mắt, chẳng qua, những ánh mắt đó đều là thật cẩn thận, cực
kỳ bé nhỏ, vô cùng giỏi về che dấu hơn nữa không có nhiều ít ác ý, cho
nên Hạ Diệc Sơ cũng không quản.
Nhưng, trình độ mãnh liệt của tầm mắt này, lại không thể làm cô bỏ qua nổi.
Trong đầu Hạ Diệc Sơ xẹt qua ý niệm nào đó, cô hình như có sở cảm, quay đầu
về sau, trong lúc lơ đãng, vừa vặn gặp đúng chủ nhân của tầm mắt kia.
Một nữ tử thân xuyên một bộ quần áo màu hồng nhạt nhẹ nhàng đứng ở sau lưng Hạ Diệc Sơ, đối phương hình như mới mười lăm sáu tuổi, dung mạo vui vẻ, dáng người hoàn hảo phát dục lả lướt hấp dẫn, thướt tha nhiều vẻ, ánh
mắt trong trẻo nhìn về phía hai người.