Ngoài cửa, trên hành
lang rộng hai mét, Tiêu Linh Vũ ôm ngực dựa vào vách tường, mắt lạnh xem kịch, thấy khuôn mắt của Trần Kiều Kiều đầy nước mát hơi nhíu mày lại.
Trình Dung bị tát tỉnh táo lại, qua một lúc lâu mới phản ứng được, ôm
mặt vội vàng giải thích, “Kiều Kiều, không phải giống như cô nghĩ, là do tôi không cẩn thận trật chân ngã lên người Tiêu đại ca, a, Kiều Kiều
đừng khóc mà. Xin lỗi, xin lỗi, không phải như cô nghĩ.”
Trần Kiều Kiều ôm mặt khóc rống lên, ngồi chồm hổm xuống tiếp tục khóc,
Đậu Đậu ở dưới lầu nghe được tiếng khóc của chủ nhân, kêu càng thêm thê
thảm.
Tiêu Linh Vũ đứng thẳng lại, không nhị được xoa trán, kéo Trần Kiều Kiều một cái, “Đừng khóc, là hiểu lầm.” Hắn cũng không phải cố ý ôm Trình
Dung, sự thật đúng như lời Trình Dung nói, cô trậc chân ngã lên trên
người hắn. Chỉ là đại khái Tiêu Linh Vũ cũng có thể nhìn ra ý tứ của
Trình Dung đối với hắn.
Trần Kiều Kiều được kéo lên, nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Linh Vũ,
“Tiêu đại ca, anh bắt nạt em, làm sao anh có thể đối xử với em như vậy,
làm sao có thể ở cùng một chỗ với người phụ nữ như vậy…Ít nhất…Nếu là
Tiểu Mi tỷ không chừng trong lòng em còn thoải mái một chút, ngay cả
người phụ nữ như vậy mà em cũng không sánh nổi sao?” Cô nói xong tức
giận chỉ Trình Dung.
Tô Ngưng Mi sợ hết hồn, thật là cô gái này cái gì cũng dám nói ra, cô
vội vàng khoác tay, “Kiều Kiều, tôi đối với Tiêu đại ca của cô không có
hứng thú, tôi là người đã có chồng, cả đời ta chỉ thích duy nhất một
mình ông xã.” Liên Cẩn Viên cũng không có ở trước mặt, cô nói lời sến
súa như vậy cũng không đỏ mặt.
Trình Dung cười khổ nói: “Kiều Kiều, thật sự là cô hiểu lầm, không tin
cô xem…” Nói xong cởi giày ra, kéo ống quần lên trên lộ ra cổ chân sưng
đỏ, “Tôi thật sự bị trẹo chân mới nhào lên trên người Tiêu đại ca, cô
xem chân tôi cũng bị trật sưng lên rồi, phải hay không?”
Trần Kiều Kiều nghe vậy, nhìn sang cổ chân Trình Dung, quả nhiên là vừa
đỏ vừa sưng, không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ là cô hiểu lầm.
Cuối cùng Trần Kiều Kiều vẫn chọn là hiểu lầm bọn hắn, dù sao lựa chọn
như vậy có thể làm trong lòng nằng thoải mái rất nhiều. Hơn nữa cô cẩn
thẩn suy nghĩ một chút, Tiêu đại ca hẳn không phải là người háo sắc như
vậy, bọn họ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nahu, Tiêu đại ca mặc dù
lạnh nhạt đối với cô, nhưng đối với những người phụ nữ khác cũng giống
như vậy.
Cảm thấy là hiểu lầm, Trần Kiều Kiều lập tức không khóc nữa, nói với
Tiêu Linh Vũ: “Tiêu đại ca, em nuốn cùng tiểu Mi tỷ ra ngoài đi dạo, anh có đi không?”
Tiêu Linh Vũ nhìn Tô Ngưng Mi một cái, thế nhưng gật đầu đồng ý. Trình
Dung cắn môi, “Nếu không tôi cũng cùng mọi người ra ngoài đi dạo xem
đi.”
Trần Kiều Kiều hừ một tiếng, giễu cợt nhìn cổ chân Trình Dung, “Không
phải cô bị trật chân sao? Còn có thể theo chúng tôi ra ngoài đi dạo?
Chẳng lẽ là cô giả bộ? Cố ý bổ nhào vào trong ngực Tiêu đại ca quyến rũ
anh ấy?”
Trình Dung lúc này mói nhớ tới chân của mình bị trật rồi, gương mặt
thoang qua vẻ lúng túng, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi quên mất.”
Trần Kiều Kiều phống má hừ một tiếng, kéo Tiêu Linh Vũ và Tô Ngưng Mi đi tới cầu thang, vừa đi vừa hỏi Tô Ngưng Mi, “tiểu Mi tỷ, chị chỉ mới
nhiêu đây tuổi đã kết hôn rồi à? Chẵng lẽ Liên đại ca chính là ông xã
của chị?”
Tô Ngưng Mi nghĩ tới Liên Cẩn Viên còn đang mê mang trong phòng ngủ,
không khỏi gật đầu một cái, nói: “Đúng vậy, ban đầu bọn tôi ở thành phố G làm giấy kết hôn, đã là vợ chồng.”
Mấy người đã đi xuống cầu thang, Tiêu Linh Vũ nhìn Tô Ngưng Mi một cái,
nói: “Hệ thống toàn quốc hỏng mất, căn cứ G thị cũng không còn, giấy hôn thú của các ngươi không có hiệu lực.”
Tô Ngưng Mi cười nói: “Vậy thì như thế nào, đối với chúng tôi mà nói,
hiệu lực của giấy kết hôn này, là hiệu lực mãi mãi, chỉ cần giấy kết hôn một lần này.” Nụ cười của cô trong sáng, dịu dàng, tự tin, nhu tình
nồng đậm trong mắt, làm cho người ta không dời được tầm mắt.
Trần Kiều Kiều hâm mộ nhìn nụ cười của Tô Ngưng Mi, “Tiểu My tỷ, em thật hâm mộ chị.” Tình cảm giữa Liên