Tô Ngưng Mi nghe
thấy mấy lời này ánh mắt mị mị, hiện tại nàng vẫn chưa tính toán muốn
trở mặt với Trình Dung, có điều hôm nay vẫn phải đuổi người này ra
ngoài, nàng có thể không cần Vu Hạo Tĩnh, dù sao trong nội dung truyện
thì Vu Hạo Tĩnh không có uy hiếp đối với nàng, chủ yếu là nàng cũng
không cảm thấy mình sẽ thích hắn. Mà hắn và Trần Đại Cường không giống
nhau, mặc kệ thế nào thì Trần Đại Cường vẫn là người đầu tiên cường bạo
nàng,nếu như vậy thì hoàn cảnh hiện tại sẽ rất nguy hiểm, nàng tuyệt đối sẽ không tha cho hắn, sẽ không để cho hắn ở gần nàng.
Tô Ngưng
Mi quay lại nhìn Trình Dung, sắc mặt đỏ bừng do tức giận vẫn chưa biến
mất, nàng bi phẫn nói: "Chị, chị có muốn lưu lại người như hắn hay
không? Tình huống vừa rồi là gì... chị cũng đã thấy rồi đấy, hắn...hắn
thế nhưng lại...Chị với em đều là người bình thường, chỉ sợ cuối
cùng..."
Nàng lại quay đầu hướng Vu Hạo Tĩnh, nói: "Vu tiên sinh,
tôi rất hoan nghênh những người chính nhân quân tử như anh, nhưng mà đối với nhân phẩm của vị này, chỉ sợ anh là người biết rõ ràng nhất, mà tôi cũng chỉ muốn vì sự an toàn của chúng ta mà suy nghĩ thôi!"
Trình Dung nghe nàng nói vậy thì lại nhớ đến ngày đó ở trong phòng bếp nhận
hết sự nhục nhã, sắc mặt trở nên tái nhợt, nàng ta nói: "Một khi đã như
vậy, vậy liền đem hắn ra bên ngoài để hắn tự sinh tự diệt đi, chúng ta
không chào đón người như vậy!"
Vu Hạo Tĩnh cũng nói: "Quan hệ
giữa tôi và hắn cùng lắm cũng chỉ là quan hệ đồng nghiệp mà thôi...nơi
này là nhà của Trình tiểu thư, vậy cứ nghe theo ý của Trình tiểu thư
đi."
Trần Đại Cường vừa nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi, dắt yết hầu gào lên: "Vu Hạo Tĩnh! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy. Tốt
xấu gì chúng ta vẫn có quan hệ đồng nghiệp trong cùng một công ty...Hai
vị tiểu thư, tôi biết sai rồi..."
Tô Ngưng Mi không nghe hắn
giải thích, nhìn qua mắt mèo thấy hai con zombie người đầy huyết tinh
kia đang tới gần ngay bên cửa, rốt cuộc nàng cắn răng một cái, kéo cửa
phòng ra nhắm mắt dùng khí lực cường đại ném Trần Đại Cường ra ngoài
thẳng hướng hai con zombie kia. Trần Đại Cường không chịu được khống chế bị ném đi ngã trước mặt hai con zombie. Sau khi ném người ra ngoài nàng lập tức đóng kín cửa phòng lại.
Vừa mới ngẩng đầu mặt cười cười nàng liền nghe thấy Trần Đại Cường kêu lên thảm thiết ỏ bên ngoài cửa,
sắc mặt nàng lập tức trắng bệch,nhìn ra ngoài qua mắt mèo một hồi lâu
rồi mới quay đầu lại, cúi gằm mặt xuống, nói: "Chị, hắn đã chết rồi!
Chị, em giết người..."
Khi nàng ngẩng đầu lên, hai hốc mắt đã
đỏ bừng, biểu hiện bị dọa không nhẹ. Biểu hiện lúc này của nàng không
phải hoàn toàn giả bộ, làm một người thanh niên tốt, đây là ;ần đầu tiên nàng giết người, nó không sợ hãi chính là giả. Nhưng mà người như Trần
Đại Cường cho dù có sống cũng chỉ là tai họa cho người khác, nàng không
biết chính mình sai lầm rồi, chỉ là nửa khắc nàng không thể nhận thức
được chuyện mình đã giết người là sự thật.
Bởi vì Trình Dung bị
Trần Đức Thanh nhục nhã nên phi thường chán ghét những nam nhân tính
cách dâm ô. Thời điểm Trần Đại Cường kia bước vào phòng nàng đã không
xem kỹ ánh mắt của hắn, mà Vu Hạo Tĩnh cũng không làm gì khó dễ nên nàng cũng không cảm thấy chuyện Trần Đại Cường đã chết sẽ có ảnh hưởng gì.
nàng vố vỗ bả vai Tô Ngưng Mi: "Tiểu Mi, em đừng sợ, người như vậy chết
cũng xứng đáng, chỉ là em lần đầu tiên giết người nên mới vậy thôi, sau
này sẽ quen thôi mà."
Tô Ngưng Mi gật gật đầu, buồn giọng nói:
"Chị, em biết rồi, chỉ là trong lòng em có không thoải mái một chút
thôi." Trình Dung lại an ủi nàng mấy câu rồi mới cùng quay trở lại ngồi
trên ghế sofa.
Sắc mặt Trần Đức Thanh và Trình Văn Quân đều đồng dạng khó coi, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vừa rồi bọn họ mới hiểu
được ở tận thế này mạng người là thứ không đáng giá nhất, bây giờ sẽ
không bao giờ còn cái xã hội pháp trị như trước đây nữa, chỉ sợ về sau
quyền lực sẽ rơi vào tay kẻ mạnh nhất, kẻ nào mạnh kẻ đó sẽ là lão đại.
Vu Hạo Tĩnh đối với chuyện Trần Đại Cường bị zombie cắn chết cũng không có nhiều cảm khái, hai ngày nay đi theo Trần Đại Cường ra ngoài tìm kiếm
đồ ăn, hắn đã sớm nhận ra mạng người nhỏ bé cỡ nào, không đáng giá cỡ
nào. Hơn nữa, có một đội hữu như Trần Đại Cường vẫn là một sự nguy hiểm
đối với hắn, may mà hiện tại hắn đã chết, đây là một tin không còn gì
tốt hơn. Vu Hạo Tĩnh nghĩ nghĩ, nhìn Trình Dung và Tô Ngưng Mi đang ngồi phía đối diện, nói: "Hai vị Trình tiểu thư, các người có dự định gì về
sau không?"
Tô Ngưng Mi nhìn hắn một cái, cười nói: "Vu tiên sinh, tôi họ Tô, nhưng anh cũng có thể gọi tôi là Tiểu Mi giống như chị vậy."
Tuy rằng Vu Hạo Tĩnh tò mò vì sao chị em hai người không cùng họ
nhưngcuối cùng vẫn không hỏi ra miệng, chỉ gật đầu. Trình Dung mở miệng
nói: "Hiện tại tận thế đã tiến đến được bốn ngày, tôi cảm thấy không có
khả năng có thể trông cậy vào chính phủ quốc gia, nửa khắc sau sợ là
cũng không li khai khỏi nơi này được. Bây giờ vật tư rất là quan trọng,
tôi đề nghị ngày mai sẽ bắt đầu xuất môn thu thập vật tư, mọi người thấy sao?"
Tô Ngưng Mi cùng Vu Hạo Tĩnh đều gật đầu, hai người biết
tầm quan trọng của vật tư, bởi vì nguyên nhân là bệnh độc tân thế nên
trong tương lai tài nguyên đất và nước đều bị ô nhiễm rất nghiêm trọng
không thể sử dụng được. Sau này nghiên cứu ra máy tinh lọc thì nước mới
có thể sử dụng, còn đất tuy rằng vẫn có thể gieo trồng vài thứ nhưng tỉ
lệ trưởng thành thật sự quá thấp.
Không gian của Tô Ngưng Mi có một lượng lớn vật tư cùng lương thực, mầm móng rau dưa nên không quá lo lắng vấn đề vật tư, dù sao tồn tại loại không gian nghịch thiên như vậy nàng sẽ tuyệt đối không thiếu ăn uống, nàng đi theo ra ngoài chủ yếu là vì rèn luyện bản thân, nàng không có khả năng sẽ ở trong nhà cả đời,
nàng phải mau chóng quen thuộc với hoàn cảnh tận thế, mau chóng để
chính mình trở nên cường đại.
Ba người liền quyết định ngày mai
sẽ bắt đầu xuất môn ra ngoài thu thập vật tư, lộ tuyến là trong tiểu khu họ đang sống. Ngày mai bắt đầu mạo hiểm, Trình Dung và Tô Ngưng Mi đều ở trong phòng bếp làm một đống đồ ăn ngon: ức bò nướng với khoai tây, cá
nấu cải chua, cà tím kho tàu, tố sao cải thìa, một nồi canh gà lớn....
(Lam: *xoa bụng. ứa nước miếng* cho bé miếng đi, bé còn chưa có được ăn cơm chiều....nha..nha... Tập thể TNM, TD, TĐT, TVQ,VHT: *lắc đầu
đồng thanh* Lam mơ đi nhé, có biết tận thế tiến đến,chúng ta đang thiếu
ăn không? Lam: *trề môi* đồ kẹt xỉ có miếng mà cũng không cho người
ta, lại có đồ ăn cho người ngoài. Ta mới là người nhà của các ngươi
mà.....ki bo, kẹt xỉ...!@#$%^$&&^% TNM, TD: muốn ta cho ngươi
một đạo lôi không? Lam: *che miệng* em không dám, em hãi hai chị rồi!!!! *ôm đầu chạy té khói*)
Trên bàn cơm VuHạo Tĩnh ăn hết ba bát
cơm lớn, còn ăn rất nhanh và nhã nhặn, ăn hết ngụm cơm cuối cùng trong
bát thì hắn mới buông bát đũa nhìn mọi người nói: "Tôi ăn no rồi, đa tạ
Trần tiên sinh, Trình/Tô tiểu thư đã khoản đãi."
Ăn Cơm xong Tô
Ngưng Mi trở về phòng bắt đầu tu luyện, lần tu luyện này thẳng một
mạch đến sáng ngày hôm sau, thấy thời gian không còn sớm liền ở trong
không gian tắm rửa một chút, lại đi ra ngoài thay quần áo, bên trong mặc một bộ quần áo dày sợ bị zombie bắt đến da thịt, bên ngoài nàng mạc một thân trang bị dễ vận động rồi mới thanh sảng xuống lầu.
Trình
Dung đã chuẩn bị xong điểm tâm, ăn điểm tâm xong ba người liền tính toán xuất phát. Trình Dung và Vu Hạo Tĩnh đều là dị năng giả, hai người này
mang theo gậy sắt phòng thân. Tô Ngưng Mi khí lực lớn, cần vũ khí là các loại đao, tốt nhất là trường đao; vừa khéo Trần Đức Thanh có một cái
đao Nhật Bản dùng để trảm zombie thì không còn gì tốt hơn. Trần Đức
Thanh phi thường yêu quý cái đao kia nên không tính cho mượn nhưng mọi
người mắt lạnh nhìn hắn, hắn đành bất đắc dĩ đem đao ra ngoài.
Tô Ngưng Mi thưởng thức một chút liền phát hiện đao này sắc bén phi
thường, hai tay nàng nắm giữ chuôi đao vung vài đạo trong không trung,
thậm chí có thể nghe thấy thanh âm tê tê của đao phong trong không khí,
cho dù người không hiểu gì về đao như Tô Ngưng Mi cũng biết đây là một
hảo đao. Ba người theo kế hoạch đem thanh lý sạch sẽ đám zombie trong
tòa nhà, nếu không mỗi lần ra ngoài đều không an toàn. Thang máy đã
ngừng hoạt động nên họ đi thang bộ đến từng tầng bắt đầu thanh lý
zombie....