Hôm nay trời rất đẹp, cô mới vừa đi ra khỏi văn phòng liền bị Khoát Thư Lượng ngăn cản đường
đi. Nhìn thấy hắn chỉ có một mình không có vệ sĩ đi theo cô cảm thấy rất khó tin.
"Có chuyện gì sao?" Cô là một giáo sư hòa ái dễ gần, bình tĩnh, không phải sợ, không phải sợ..... (nội tâm đầy giẫy dụa)
"Không..... Tôi.... Mời..... Cô.... Bữa tối?" Giọng nói của Thư Lượng đầy khẩn
trương, lòng bàn tay đang nắm chặt của cậu đổ đầy mồ hôi, hai chân hơi
run, cậu là lần đầu tiên tiếp xúc với con gái nên không biết phải nói
chuyện như thế nào. Có trời mới biết vì muốn hẹn cô nên cậu đã luyện tập đến mấy trăm lần.
Cô không có trả lời bởi vì bị kinh ngạc làm kinh sợ ngây người.
Đợi vài giây nhưng không thấy cô trả lời, Thư Lượng ngây ngốc cười vài
tiếng: "Không... Không sao.... Cô không.... Đi.... Cũng....?" Thư Lượng
mở miệng nói, hắn sớm tự mình hiểu lấy, đúng như kết quả đã dự đoán
trước. Nhưng vì sao còn mong muốn cô đồng ý chứ, không như bây giờ tâm
cậu thật là đau.
"Đi... Đi.. Chứ." Ngắn ngủn vài chữ nhưng cô
phải dùng tất cả dũng khí của mình! Trong lòng lại luôn luôn nhắc nhở
mình rằng 'Không nên kích thích hắn, không cần kích thích hắn, trăm ngàn không nên kích thích hắn.'
"Nghe nói... Ở ngoại thành.... Đường
Hoàng Phố.... Món ăn rất ngon... Đã đặt chỗ.." Thư Lượng vốn nghĩ cô sẽ
cự tuyệt nhưng không ngờ tới lại nhận được đáp án ngoài dự tính. Trong
lòng như không hề đau nửa mà ngược tại cái vị trí bên trái có một vật
đang nhảy lung tung lên.
Nghe nói đường Hoàng Phố là con đường về ẩm thực lớn nhất Thượng Hải. Ở đây rất nhiều nhà hàng Tây nổi tiếng.
Tuy đồ ăn hơi đắt nhưng cô không thể mặt dày để học sinh của mình mời
được. Xem ra hắn rất ít cùng người khác thân cận nên đến chỗ như vậy
hình như quá với thân phận học sinh đi. Tốt nhất là nên tìm một quán nào đó gần trường học, tuy cấp bật thấp nhưng cảnh trí rất tốt rồi cùng
nhau ăn không phải tốt hơn à.
Thế là hai người cùng đến một tiệm
gần trường ăn theo ý của cô. Nhìn cảnh vật xung quanh xem ra rất tao nhã nhưng không kém phần đặc sắc. Những vệ sĩ của cậu đều đứng ở bên ngoài, Lục Yên Vân nhìn một bàn đầy đồ ăn trước mặt làm sao 2 người có thể ăn
hết. Không khỏi cảm thán kẻ có tiền đúng là
xa xỉ.
Thư Lượng
lại cực kỳ khẩn trương, trên trán đổ đầy mồ hôi chảy xuống tạo thành một đường dài hai bên thái dương. Cơm chưa ăn nhưng quần áo phía sau lưng
của Thư Lượng đã ướt một mảng lớn. Không gian có phần yên lặng chỉ nghe
tiếng bát đủa của Thư Lượng liên tiếp gắp rau vào trong chén của cô. Lục Yên Vân thở phào vì đứa nhỏ này không phát bệnh vào lúc này, vẫn là
khiến người thật thích đi. Nhưng cô lại không ngờ sau bửa cơm này mình
liền có thêm một cái đuôi gọi là Khoát Thư Lượng.
Sau lại ngoan ngoãn đi theo cô.
--- -----
Một tuần trôi qua cô phát hiện phía dưới lầu luôn có một bóng người. Năm
nay tháng 6 ở Thượng Hải thời tiết rất nóng, ánh mặt trời lại rất độc
hại. Nhìn người kia một thân đã đổ đầy mồ hôi, quần áo đều ướt đẫm nhưng vẫn không hề nhúc nhích mà vẫn ngẩng đầu chăm chú nhìn cửa sổ nhà cô.
Lại nhìn đến xung quanh gần đó vậy mà lại không hề có một người đi theo
hắn. Không lẻ cậu tự một mình chạy đến đây?
Thế là không kiềm lòng
được Lục Yên Vân liền cho Thư Lượng vào nhà của mình. Nhìn hắn ngồi
thẳng lưng trên sofa xem ra rất khẩn trương. Hai tay nghiêm chỉnh đặt
trên đầu gối nắm lại rồi buông ra, lại nắm lại rồi buông ra. Cứ như vậy
mà hai người không ai lên tiếng nói chuyện.
Ăn cơm xong thấy cậu không có ý tứ muốn đi, liền đổi lại người khẩn trương là cô.
"Tốt lắm. Trời đã khuya, cậu nên trở về đi. Tôi còn muốn nghĩ ngơi."
"Tôi...." Khoát Thư Lượng thật sự không biết mình nên nói cái gì, vẫn đứng yên ở
đó. Một đôi mắt trẻ con nhìn cô như đứa nhỏ lạc đường không có phương
hướng biết đi về đâu.
"Còn có, đừng đi theo tôi nữa. Nếu muốn tới thì nói với người nhà của mình một tiếng. Cậu đến đây bác sĩ Trần có biết không?"
"Thực xin lỗi...."
"Tôi đã gọi điện cho bác sĩ Trần. Không lâu nữa anh ta sẽ đến."
Không lâu sau Trần Mặc đến. Thư Lượng không tình không nguyện ngồi vào xe của anh.cái đầu nhỏ chòm ra ngoài cửa xe ánh mắt đáng thương nhìn cô đầy
lưu luyến.
"Như vậy.... Tạm biệt." Không đành lòng tiếp tục nhìn
vẻ mặt của cậu, nhìn ánh mắt cứ như con chó nhỏ bị chủ vứt bỏ. Cô liền
quay đầu chạy lên nhà. Ngay cả quay lại nhìn cũng không dám. Với việc vì sao cậu có thể 1 mình tới đây cũng quên hỏi.