Tiến vào lễ đường hoa lệ, cách bày trí bên trong đúng
như tôi mong đợi, đến gần phòng khách 100 mét vuông, bên trong bày ghế
sofa màu nâu bằng da thật, trên sàn trải thảm lông cừu, bước lên vô cùng thoải mái. Phía tây là một dãy cửa sổ lớn sát đất, treo hai hàng rèm
cửa sổ màu thủy lam trong suốt mộng ảo. Phía bắc của phòng khách là một
phòng bếp 30 mét vuông, bên trong bày đầy đủ các loại vật dụng, đây là
nơi tôi hài lòng nhất. Phía nam phòng khách là một cầu thang xoắn ốc dễ
thương, nối liền lầu 2—Đây cũng là nhà của tôi và Lượng sau khi kết hôn, vô tình, chúng tôi sống ở đây cũng gần 5 năm rồi.
Một cơn gió
thổi tới, Lượng xuất hiện ở cửa cầu thang. Cậu dừng ở đó đợi tôi, tôi
nhanh bước đi tới, cậu ôm tôi hỏi “Sao lâu như vậy?”
Chân mày cậu khẽ nhíu lại, khóe mắt, trán đều có nếp nhăn cương nghị (không phải cậu ấy già rồi, chỉ là anh chàng này thích chau mày–).
Quá khứ thiếu thốn của cậu, tôi nguyện sẽ dùng tiếng yêu bù đắp cho cậu.
Tôi sau khi kết hôn còn thôi cả việc, làm chuyên chức của cậu “phụ đạo
viên”, cạo râu cho cậu, cắt tóc cho cậu, cũng thường để cho cậu tựa vào
lòng, cùng cậu tham dự phụ đạo tâm lý, cùng cậu đọc sách, kể chuyện cho
cậu nghe, tôi muốn dùng tình yêu để lấp đầy những lo lắng bất an trong
lòng cậu.
Cảm nhận tâm ý tương thông thân mật giữa hai người, từ
ánh mắt mừng rỡ, chuyên chú của cậu, từ nụ cười nơi khóe miệng cậu, từ
hạnh phúc, si mê toát ra nơi cậu, cảm thấy hạnh phúc vô bờ, chúng tôi có thể sống, thật tốt.ঔɬųყềŋ﹏ųཞı﹏ɖɖƖզɖ.ƈơɱঌ
“Vân, cô cảm thấy em phiền phức sao?”
“Ừ, có chút.”
“……….” Một tên con trai khóe miệng lúng túng dương lên, “Vậy cũng hết cách,”
“Em muốn cô, chính là muốn cô! Muốn cô mãi mãi ở bên cạnh em.”
Thấy mặt Lượng khẽ hồng, cũng thấy được nguyện vọng đơn thuần mà mãnh liệt của cậu.
“Em là người phiền phức, nhưng, em là một người phiền phức hạnh phúc, cô yêu.”