“Anh lạc đoàn phim sao? Thế nhưng tôi đâu có nghe thấy có đoàn phim nào
tới đây lấy cảnh đâu, anh thuộc đoàn phim nào vậy?” Nhạc Sở Nhân chạy
mô tô tới, cô vừa cởi mũ bảo hiểm vừa đánh giá hắn.
Diêm Cận nhìn nàng lại gần, lại nhìn y phục kỳ lạ nàng đang mặc trên
người, tầm mắt dừng trên đường cong cân xứng dưới lớp quần áo bó. Sau đó hắn nhanh chóng rời mắt, phi lễ chớ nhìn.
“Tại hạ không hiểu lời cô nương đang nói, cô nương chỉ cần nói cho tại
hạ nơi này là nơi nào?” Nhìn thẳng vào mắt nàng, đôi con ngươi Diêm Cận
như thể hắt ra ánh sáng, đồng thời khiến cho đối phương cảm thấy áp lực.
“Đây là Cẩm Túc trại.” Cô nói cho anh ta nghe, quả nhiên nhìn vẻ mặt anh ta có vẻ rất mờ mịt.
*Phần xưng hô mình sẽ chuyển đổi linh hoạt: dưới góc nhìn của Nhạc Sở
Nhân, mình sẽ để là ‘anh – cô’; dưới góc nhìn của Diêm Cận, mình sẽ để
là ‘hắn – nàng’. Sau này khi Diêm Cận đã quen ở hiện đại, phần xưng hô
sẽ đổi thành ‘anh- cô’ nhé.
“Cách Đông Cương bao