Người trong phòng, ngoại trừ Nhạc Sở Nhân đều có bộ dáng như lâm đại
địch. Đinh Đương đứng bên cạnh không biết phải làm sao, Phong Duyên
Thương ngồi ở đầu giường nằm lấy tay nàng, khuôn mặt tuấn mĩ trắng bệch.
Trước ngày sinh một tháng, các bà đỡ đã được chuyển đến, làm tốt tất cả
các công tác chuẩn bị. Tất cả đều là bà đỡ có kinh nghiệm trong cung, có họ ở đây, trong lòng mọi người có chút thả lỏng.
Nhạc Sở Nhân rất bình tĩnh, lẳng lặng nằm, dưới chân đặt thêm nệm êm, như vậy có thể khiến nàng thoải mái hơn chút.
Hít sâu, tận lực điều tiết hơi thở, đã từng sinh một lần, hiện tại nàng chẳng còn một chút sợ hãi nào.
Bỗng nhiên nhìn đến khuôn mặt trắng bệch của Phong Duyên Thương, nàng
không khỏi cảm thấy buồn thấy. Nàng hé miệng cười, hạ thân khó chịu,
đành phải hết sức thu hồi nụ cười, chỉ là đôi mắt vẫn cong cong loan
loan ý cười.
“Làm sao vậy? Sợ sao? Chàng không cần sợ, không có việc gì.” Nàng an ủi hắn, ngữ điệu kia nghe còn có chút buồn cười.
Phong Duyên Thương cố sức kéo khóe môi, nắm thật chặt tay nàng: “Để nàng an ủi ta, chính ta mới là người làm việc đó mới đúng. Cứ nghĩ đến bộ
dáng lúc nàng sinh Niên Phi, ta vẫn còn cảm thấy rất sợ.” Lúc đó cả
người nàng toàn là máu, yếu đến mức cả mắt cũng mở không nổi. Mỗi lần
nhớ đến, hắn đều rất sợ hãi.
Nhạc Sở Nhân lắc đầu: “ Hồi đó không phải là còn bị thương sao? Vả lại
Niên Phi dù sao cũng là thai đầu, tất nhiên sinh cũng không dễ. Bây giờ
thì dễ chịu hơn rồi, chàng xem, ta còn chưa đau đâu. Hơn nữa ta cảm giác rằng con đang đi xuống rồi, rất nhanh sẽ chào đời thôi.”
Phong Duyên Thương nói với nàng: “Nếu như cảm thấy quá đau, vậy thì cắn ta. Ta nghĩ sẽ thoải mái hơn chút.”
Nhạc Sở Nhân bật cười, hít thở vững vàng: “Ta có cảm giác rằng lần này
sẽ không quá đau, chàng xem, cho tới bây giờ ta vẫn thấy khỏe.”
“Vậy thì tốt.” Hắn lo lắng nàng đau, lo nàng chịu không nổi.
Bà đỡ nhanh chóng lại gần