“Xem cái đức hạnh kia của chàng kìa, trong trại không có người thương
thầm ta, nhưng chắc gì bên ngoài đã không có. Đôi khi ta vào hiệu thuốc
trong thành phố, trên đường sẽ có vài người đá lông nheo với ta. Nhưng
mà nhìn bọn họ thanh tú quá, không phải loại ta thích.” Nói đến chuyện
này, trông nàng có vài phần đắc ý.
“Ánh mắt rất cao.” Ngược lại với dự đoán, hắn không hề mất hứng, thay
vào đó lại khen ánh mắt của nàng. Kỳ thật ngẫm lại câu khích lệ này của
hắn cũng chỉ là gián tiếp khen bản thân mà thôi.
“Tất nhiên.” Nàng nghiêng đầu, Nhạc Sở Nhân nàng không phải loại người nhìn ai cũng thấy vừa mắt.
Trong lúc hai người vẫn còn nói chuyện với nhau, cần câu có động tĩnh,
phản ứng của Phong Duyên Thương rất nhanh, tay vừa ra sức, cá trong hồ
liền lộ ra khỏi mặt nước, quả nhiên là một con cá rất lớn.
“Mang lên đây nào.” Nhạc Sở Nhân vui vẻ, nhìn Phong Duyên Thương kéo con cá kia lên, nàng cũng đồng thời đứng lên.
Tay nắm chặt đầu cá, chuẩn xác ném vào trong giỏ tre. Xong việc, Phong
Duyên Thương xoay người ngồi xổm xuống vốc nước rửa hết mùi cá tanh, sau đó mới đứng dậy thu dọn đồ nghề.
Nhạc Sở Nhân chỉ đứng một bên nhìn, hai con cá ở trong một giỏ, nhìn có vẻ rất chật chội.
“Cá nơi này lớn nhanh thật. Thời điểm chúng ta mới đến, ta tính phải
khoảng bốn năm con mới đủ một nồi canh cho chúng ta uống, nháy mắt đã to như vậy rồi.” Đều nói thời gian trôi nhanh như bóng câu ngoài cửa sổ,
thật đúng là như vậy.
“Đợi đến sang năm có khi còn có cả ngư vương.” Phong Duyên Thương thu cần câu, lại gần nàng.
“Được đó, đến lúc ấy chúng ta làm một bữa ngư yến.” Nhìn hắn cầm đồ
nghề, hai tay nàng tự giác ôm lấy cánh tay còn lại của hắn.
“Được, theo ý nàng.” Một tay xách giỏ cá, một tay nắm lấy tay nàng, hai người chậm rãi đi về trúc xá.
Tịch dương tây tà, ánh nắng vàng cam ấm áp cuối ngày chiếu lên thân phu thê hai người, an nhàn như vậy.
Thời gian qua mau, năm mới cũng sắp đến, đúng dịp lễ đoàn viên, Nhạc Sở
Nhân càng muốn Phong Niên Phi trở về. Viết vài phong thư gửi tới Bắc
Cương, kết quả lại chẳng có hồi âm, Nhạc Sở Nhân tức giận tới mức đêm
nằm mơ cũng mắng Bùi Tập Dạ.
Bụng cũng đã lớn, không bao lâu nữa sẽ sinh, Phong Duyên Thương lại
không quá tán thành việc đón Niên Phi về. Nếu bé trở lại, Nhạc Sở Nhân
hẳn sẽ vất vả gấp bội, vốn bụng cũng đã to, hắn lo lắng nàng mệt.
Nhưng Nhạc Sở Nhân lại không quản được nhiều như vậy, cứ nhớ tới con trai, nàng lại mắng Bùi Tập Dạ.
Phong Duyên Thiệu phái người đưa tới không biết bao nhiêu thuốc bổ, dù
sao nơi này cũng không phải Hoàng thành, vật tư cũng không được phong
phú, lại cách xa