Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 290: Chương 164.2


trướctiếp

“Được rồi, được rồi, Vương gia của ta, mau mau cùng ta đi ngắm cảnh hồ thôi nào, nhìn nước trong chưa kìa.” Một bên Nhạc Sở Nhân lôi kéo Phong Duyên Thương đến bên cạnh hồ nước, một bên chúng hộ vệ chỉnh lý lại hành lý. Hai vị chủ tử muốn tới nơi này nghỉ dưỡng một thời gian dài, tâm tình của những người đi theo cũng rất tốt. Ở đây không nguy hiểm, không có những chuyện dư thừa phiền não, nghỉ ngơi theo đúng nghĩa.

“Nước trong thật đấy, còn nhìn thấy cả cá kìa.” Nàng ngồi xổm trên bờ hồ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cá ngúng nguẩy đuôi bơi, tuy không lớn nhưng bây nhiêu cũng có thể vớt lên ăn được rồi.

“Cá nơi này lấy sâu trúc làm thức ăn, thịt cá rất thơm, nàng có muốn ăn thử không? Ta gọi mấy người đến vớt cá, nhé?” Phong Duyên Thương đứng bên người nàng, dịu dàng nói.

“Được đấy. Rừng trúc này chắc hẳn có măng chứ? Ta cũng muốn ăn cả măng nữa. Đúng rồi, ta còn muốn ăn cả cơm lam nữa. Trước kia ở nơi ta sống, hàng xóm tốt bụng thường xuyên làm cho ta ăn.” Tại thời điểm đó, nàng rất ít khi tự mình xuống bếp, bình thường đều là người khác đưa tới cho nàng.

“Có phải nàng lại nhớ đến sinh hoạt trước kia không?” Rất nhiều lần nàng vô thức nhắc tới chuyện trước kia, tuy nghe qua rất tốt, nhưng không có hắn bên cạnh nàng, nghĩ rồi lại cũng chẳng thấy tốt đẹp nữa.

“Cũng tàm tạm, không phải là rất nhớ nhung, chỉ là trong phút chốc đột nhiên nhớ tới mà thôi. Ai, nói thì nói vậy thôi, ta đoán ta ở thế giới kia đã không còn tồn tại nữa rồi. Chung quy cũng chỉ có thể trách mệnh ta rủi, còn chết trước cả lão thái bà kia. Mất công bà ấy lại phải tìm thêm đệ tử, bồi dưỡng lại từ đầu, chậc chậc, thật đáng thương.” Nàng đứng lên, cầm đá lia mặt nước, thở dài.

“Nghe nàng nói như vậy, ta cũng thấy có chút đáng thương.” Không công bồi dưỡng mười mấy năm, kết quả âm dương kém sai lại thành người của hắn, đắc ý trong lòng hắn không hề nhỏ một chút nào.

Nhạc Sở Nhân liếc hắn, hừ nhẹ: “Đừng có giả mèo khóc chuột, chẳng có chút thành ý gì cả.”

“Bị nàng nhìn ra rồi! Đi thôi, Vương phi của ta, đi xem trúc xá còn thiếu gì nữa không.” Dắt tay nàng đi dọc theo bờ hồ về trúc xá, vạn phần an nhàn.

Đi vào trúc xá, cơ cấu quả thực không khác mấy so với Vương phủ ở Hoàng thành. Bước vào là đại sảnh, hết thảy đồ vật đều làm từ trúc, bên trái là thư phòng, bên phải là phòng ngủ.

Hương trúc nhàn nhạt thản nhiên có ở khắp mọi nơi, rất dễ ngửi.

“Ôi giường này nhìn không tồi, tiểu Thương tử, chàng màu đến xem.” Nhạc Sở Nhân chạy trước vào phòng ngủ, sau đó liền hô to.

Phong Duyên Thương cười khẽ chậm rãi đi vào. Giường rất lớn, sa trướng màu trắng rủ xuống, chăn gối trên giường đều thuần một sắc trắng, đây chính là màu ưa thích của Nhạc Sở Nhân.

Hắn gật gật đầu:”Đúng là không tồi, đủ rộng.”

Nhạc Sở Nhân ngồi trên giường đung đưa chân, nghe vậy nhướn mày: “Lời này không đúng lắm, lặp lại lần nữa.”

“Giường đủ rộng, ta không cần phải lo lắng nửa đêm bị đá xuống giường nữa rồi.”Hắn cởi áo choàng, ngồi xuống bên cạnh nàng, khẽ cười nói.

“Ta đá chàng xuống giường lúc nào? Chẳng qua chỉ là đặt chân lên người chàng một chút mà thôi.” Nhạc Sở Nhân vuốt tơ lụa được phủ trên chăn gối, biện cho mình một lý do.

“Được được, chỉ gác một chút mà thôi.” Phong Duyên Thương liên tục gật đầu, dù sao thì thê tử luôn đúng.

Nhạc Sở Nhân ngả mình lên giường mới, Phong Duyên Thương cúi người cởi giày giúp nàng, lập tức cả người nàng đều rúc hết vào chăn nệm.

“Vương gia, khi nào chúng ta tới biệt viện thăm Thái Thượng Hoàng?” Đã rất lâu rồi không thấy bố chồng, nàng có chút nhớ.

“Ngày mai chúng ta đi, hôm nay nghỉ ngơi một chút, nàng không thấy mệt sao?” Đưa tay đặt lên bụng nàng, nơi đó đã bắt đầu căng phồng lên rồi, úp tay lên cũng rất có cảm giác.

“Cũng được.” Nhạc Sở Nhân mặc hắn sờ loạn, tủm tỉm cười.

“Ta muốn nghe một chút xem con nói gì.” Phong Duyên Thương cúi người, dán tai lên bụng nàng giả bộ lắng nghe. Nhạc Sở Nhân đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve một bên má của hắn,


trướctiếp