Diêm Tô thở dài, nhìn Niên Đồng thành thành thật thật ngồi trên đùi Nhạc Sở Nhân: “Hàng năm bôn ba trong quân như vậy, cũng không biết kết thúc
là lúc nào nữa. Ta cũng từng thương lượng qua với Hoàng Thượng, muốn
chọn cho ca ta một nữ tử hiền lương thục đức, không cần biết ca có đồng ý hay không, chỉ cần hạ chỉ dù có không muốn cũng phải cưới. Nhưng Hoàng
Thượng lại không đồng ý, Hoàng Thượng nói hết thảy đều theo ý ca ta,
không bức bách chuyện gì cả.”
Nhạc Sở Nhân nhẹ nhàng xoa xoa nắn nắn khuôn mặt non mềm của Niên Đồng
một tuổi, lẳng lặng nghe: “Ngũ ca làm vậy là đúng, tỷ cũng đừng quan tâm chuyện này nữa. Huynh ấy cũng đâu phải tiểu hài tử, mục tiêu của huynh
ấy từ trước tới nay đều rất rõ ràng, tỷ cần gì phải ép buộc Diêm Cận?”
“Chính vì ca ta biết trong lòng mình muốn cái gì nên mới không thể qua
được điểm mấu chốt đó.” Nhìn Nhạc Sở Nhân, Diêm Tô không thể nói được
nên lời.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, nhìn thần sắc Diêm Tô rõ ràng có chút kích động: “Huynh ấy muốn cái gì?”
Diêm Tô mấp máy môi, vẫn là nuốt những lời muốn nói xuống bụng: “Ta cũng không rõ ràng lắm.”
Nhạc Sở Nhân cười lắc đầu: “Tỷ xem tỷ cũng đâu có biết đâu, còn thay
huynh ấy làm chủ cái gì? Tỷ chính là làm mẹ rồi thì tình thương lan
tràn, nhìn người khác có nỗi khổ liền cố gắng thay đổi cuộc sống của
người ta. Đều đã trưởng thành hết rồi, có thể nắm chắc mong muốn của
mình là gì, tỷ cũng đừng quan tâm nữa. Không bằng tỷ dành thời gian nghĩ những chuyện loạn thất bát tao ấy bằng việc dạy dỗ cho Niên Đồng học
hành thành tài, lớn lên không bị lệch đi.”
Diêm Tô cụp mắt, khe khẽ thở dài, cho dù tình có thâm nhưng vẫn không nên duyên mà.
“Ôi chao, ta nghe nói Phong Duyên Nghị đã trở lại rồi sao? Tỷ có nhìn
thấy hắn không?” Nhạc Sở Nhân đứng dậy, tiện thể ôm luôn Niên Đồng vào
lòng, đi quanh phòng, hứng thú hỏi.
“Tất nhiên là có rồi, gầy đến mức chính ta cũng nhận không ra.” Diêm Tô gật đầu. Trước kia mỗi lần nhìn thấy Phong Duyên Nghị đều phải cúi
người thỉnh an, chịu đựng những lời châm chọc của hắn. Hiện tại thì thế
nào, người quỳ xuống thỉnh an lại đổi lại thành hắn, chỉ trách thế sự vô thường.
“Ai ngờ đến việc hắn còn sống chứ, cũng không biết tiểu Thương tử đày
hắn đi tận đâu.” Chuyện này nàng không hỏi, Phong Duyên Thương cũng
không nói với nàng.
“Chuyện này ta cũng không biết, huynh đệ bọn họ có rất nhiều bí mật.” Diêm Tô lắc đầu, nàng hoàn toàn không biết.
“Đó có gì mà là bí mật, chính ta còn không muốn biết đâu. Bí mật gì đó
rõ ràng chúng ta cũng có, tỷ như chuyện Mẫn phi. Hiện tại bà ấy rất an
phận đúng không?” Chuyện này vĩnh viên bị chôn giấu, là thiên đại bí mật không thể đem ra ngoài ánh sáng.
Diêm Tô nháy mắt mấy cái, gật đầu nói theo: “Rất an phận. Hoàng Thượng
đối đãi rất tôn kính với bà ấy, chi phí ăn mặc ở đều theo phân lệ của
Thái Hậu.” Dù sao trong Hoàng cung này cũng không có Thái Hậu, có thể
Phong Duyên Thiệu sẽ tôn Mẫn phi lên làm Thái Hậu.
“Nên vậy, hiện tại Phong Duyên Tinh vẫn còn nhỏ, sự vụ ở Nam Cương hắn
làm cũng không tồi, ta cũng thực vừa lòng.” Nàng hơi nheo mắt, thần thái cử chỉ như sếp lớn đang khen ngợi công nhân viên.
“Còn chưa nói đến việc này đâu, hiện tại muội thành đại phú thương, còn
không mau khai ra tổng giá trị tài sản của muội là bao nhiêu!” Nhắc tới
chuyện này, Diêm Tô cười lên.
“Cũng không biết nữa, lời này là nói thật, đã rất lâu ta chưa xem sổ
sách. Đại bản doanh ở đâu chính ta cũng không biết, ta làm bà chủ thật
đúng là hồ đồ.” Ôm Niên Đồng ngồi xuống, nàng yên lặng tính toán, thô sơ giản lược đi thì nàng cũng được tính là kẻ có tiền.
“Rất có phong phạm đệ nhất thương gia, ta cảm thấy cực kỳ hâm mộ.” Diêm Tô lắc
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com