Đúng như Nhạc Sở Nhân dự đoán, chiến sự vừa xong, người nào đó vội vội
vàng vàng tới yêu cầu nàng cùng Phong Duyên Thương phải thực hiện lời
hứa, hắn muốn nuôi Phong Niên Phi.
Nhạc Sở Nhân trước đó có nói qua nàng không quản chuyện này, hắn đi mà
tự đàm phán với Phong Duyên Thương. Vì vậy Bùi Tập Dạ từ sáng sớm đã lại đây, hai người họ đúng là không muốn gặp hắn.
Ở hậu viện tửu lâu nhìn Đinh Đương chơi đùa với Phong Niên Phi, hiện
tại bé có thể tự đi đường, không cần người đỡ, không những thế còn đi
rất nhanh. Lúc mới bắt đầu tự mình đi, bé có ngã mấy lần, sau đó đi lưu
loát rất nhanh.
Đinh Đương trông Phong Niên Phi, Nhạc Sở Nhân ngồi ghế bành ở một bên
lẳng lặng nhìn. Thích Phong đã lâu không thấy đứng ngay bên cạnh nàng,
từ sau khi hộ tống châu báu từ Đông Cương trở về, hắn liền thành người
rảnh rỗi.
“Vương phi, đợi đến khi Bắc Vương đón tiểu Thế tử đi, chúng ta hồi Hoàng thành phải không?” Lâu sau đó, Thích Phong hỏi nàng. Trong lòng hắn vẫn cảm thấy không thích hợp, sao phu thê Vương phi lại đồng ý để Bắc Vương mang tiểu Thế tử đi?”
“Phải, đã lâu không hồi Hoàng thành, Đồng Đồng không biết đã lớn thế nào rồi?” Nghĩ nghĩ , nàng cảm thấy đứa bé đó khả năng giống Diêm Cận.
Thích Phong trầm mặc một lúc, sau đó thấp giọng nói: “Vương phi, nếu để
Bắc Vương mang tiểu Thế tử đi, hắn sẽ đưa trở về đúng hạn chứ?” Nếu như
hắn không thực hiện đúng lời hứa, tổn thương tiểu Thế tử, hậu quả khó
lường trước được.
Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn, khóe môi mỉm cười: “Ngươi đừng lo lắng
nhiều, quan hệ hai nước sau này còn phải dựa tất cả vào Niên Phi nhà ta
đó.” Nhìn con trai vẫn còn đang mặc quần yếm chạy khắp nơi, Nhạc Sở Nhân không nhịn được cười.
Thích Phong giật mình, trách không được.
“Hoàng thành vẫn như vậy đi, có chuyện gì mới mẻ hay không?” Nhạc Sở
Nhân một tay chống đầu, nghiêng người nhìn Phong Niên Phi đang chơi đùa
phía xa, thản
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com