Đinh Đương bĩu môi: “Cũng đâu phải mỗi hôm nay. Trong khoảng thời gian
này, ngài ấy thường xuyên phái người tới đây để đón tiểu Thế tử đi. Nô
tỳ nhất quyết không đồng ý, lần này có thể là nghe nói Vương phi đã trở
lại, nên Bắc Vương mới tự mình đến đây.”
Nhạc Sở Nhân thở sâu: “Được rồi, đều tránh ra hết đi, để hắn đi vào.”
Nàng vừa dứt lời, đám mật vệ đang bày trận địa sẵn sàng đối đầu với quân
địch đều tỏ ra ngạc nhiên, thái độ chán ghét của họ đối với Bùi Tập Dạ
quả thực rất rõ ràng. Nhưng mệnh lệnh của Nhạc Sở Nhân bọn họ lại không
thể không nghe, cuối cùng đại môn rốt cuộc đã mở ra.
Cửa vừa mở,
người đã lâu không thấy liền xuất hiện. Hoa phục đen như mực bao lấy
thân hình cao lớn, tóc dài buộc sau đầu, để lộ ra toàn bộ khuôn mặt tinh xảo. Khả năng thời gian này hắn vẫn luôn ở chiến trường, vì vậy mà gầy
đi thấy rõ, nhưng vẫn là một bộ dáng thiếu niên như cũ. Hắn vừa vào cửa
liền nhìn thấy Nhạc Sở Nhân đứng trên thang lầu, nháy mắt khuôn mặt tràn ra ý cười, đôi lúm đồng tiền nhợt nhạt nhìn cực kỳ đáng yêu.
“Biết nàng đã quay về, lần này sẽ không cự tuyệt
bản thiếu chứ? Bản thiếu tới đón con.” Mặc kệ cái nhìn chán ghét khinh
bỉ của đám ám vệ, hắn vẫn tiêu sái lên lầu tựa như một cơn gió, rất khốc suất cuồng bá duệ.
Nhạc Sở Nhân từ trên cao nhìn xuống, nhướn mày nói với hắn: “Bắc Vương điện hạ, rõ ràng ngươi nên ở chiến trường mới phải.”
“Vậy thì sao? Nam nhân mà, phải vừa lên chiến trường, cũng phải về thăm con
ta một chút. Phải để con ảnh hưởng của ta nhiều hơn, chớ giống Cần Vương ẻo lả như phụ nhân.” Hắn ngửa đầu nhìn nàng, hai người đều đứng trên
bậc thang, khí thế không người nào thua người nào.
“Niên Phi là
con ta, không có quan hệ gì với ngươi hết.” Nhìn hắn như vậy, Nhạc Sở
Nhân tất nhiên cũng chẳng có lời hay để mà nói với hắn. Vả lại tất cả
mật vệ đều đang nhìn họ, hắn một câu con ta, hai câu con ta khiến cho
nàng cảm giác không được tự nhiên.
Bùi Tập Dạ không để ý hừ hừ,
làm bộ không kiên nhẫn: “Ít nói nhảm đi, nàng rõ ràng nói sẽ không tính
toán gì với bản thiếu, hiện tại là sao đây?”
“Tất nhiên ta sẽ giữ lời. Thế nhưng điều kiện trên chiến trường thực sự rất gian khổ, chờ
đến khi chiến sự kết thúc, tất cả mọi chuyện đều trần ai lạc định, ngươi đến đón Niên Phi cũng không muộn.” Nàng khoanh hai tay vào nhai, gằn
từng tiếng, rõ ràng thực trấn định.
“Nàng xác định?” Tựa hồ không tin nhân phẩm của Nhạc Sở Nhân, biểu tình hoài nghi của Bùi Tập Dạ thực sự rất khiến người ta giận sôi gan.
“Tất nhiên.” Nhạc Sở Nhân không kiên nhẫn, giọng điệu cũng không mấy tốt.
Thế nhưng Bùi Tập Dạ lại không thèm để ý, đôi con ngươi tinh xảo sâu thêm
vài phần: “Một khi đã như vậy, vậy thì chờ mọi việc yên ổn rồi hãy nói
sau. Vậy thì bản thiếu đã mất công tới đây một chuyến, có thể cho bản
thiếu nhìn con một lát không? Các ngươi đoạt Niên Phi đi mấy tháng, ngay cả một cái liếc mắt nhìn con cũng không cho bản thiếu.” Nói xong, hắn
bước tiếp lên bậc thang, còn mười phần kiêu ngạo dùng ngón trỏ đẩy Nhạc
Sở Nhân sang bên cạnh, xong mới tiêu sái đi lên.
Nhạc Sở Nhân
đứng tại chỗ, hít một hơi thật sâu, sau đó mới nói: “Các vị về đi, hắn
rất nhanh sẽ đi.” Dứt lời, nàng cũng xoay người về phòng, lưu lại một
đám mật vệ gương mặt khó chịu.
Bắc Vương Bùi Tập Dạ này là một
tên đạo tặc khiến bọn họ nhiều lần làm nhiệm vụ thất bại, hai bên rõ
ràng là có thù oán rất sâu.
Đợi đến khi Nhạc Sở
Nhân trở về phòng, Bùi Tập Dạ đã ngồi trên giường. Phong Niên Phi vẫn
ngủ như khi Nhạc Sở Nhân mới đi, tứ chi mở ra, liếc mắt một cái đã thấy
một đống thịt nằm trên giường.
“Lớn hơn nhiều rồi, qua thêm một
đoạn thời gian nữa là bản thiếu không nhận ra bé con luôn.” Cúi đầu nhìn Phong Niên Phi còn đang ngủ say, Bùi Tập Dạ cười nói. Lúc hắn nhìn bé
con, nụ cười chân thành tha thiết kia không pha lẫn chút cảm xúc khác
thường nào.
Dừng lên bên cạnh giường, Nhạc Sở Nhân khoanh tay trước ngực nhìn hắn, trong lòng nàng có mấy phần phức tạp.
“Đợi đến khi chiến sự chấm dứt, ngươi cũng nhanh chóng mà về sinh mấy đứa
nhỏ đi thôi.” Có con của riêng mình, hắn sẽ không chấp nhất với Phong
Niên Phi như thế này nữa.
Nhưng mà khi nghe mấy lời này của nàng, Bùi Tập Dạ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên. Con ngươi tinh xảo hèn mọn dò
xét nàng: “Nàng có ý gì?”
Nhạc Sở Nhân chậm rãi nháy mắt mấy cái: “Ta có thể có ý gì chứ? Chẳng lẽ Bắc Vương điện hạ không tính sinh ra
người thừa kế sao? Hay là, bản thân ngươi có chướng ngại?”
“Nàng
nói vài câu nữa là bản thiếu cho rằng nàng đang ám chỉ cái gì đó.”
Thoáng đứng dậy, Bùi Tập Dạ cười, một bộ dạng thiếu đánh.
Nhạc Sở Nhân không chút nào che dấu biểu tình ghét bỏ, hừ hừ: “Vậy cứ coi như ta chưa nói.”
Bùi Tập Dạ cười, thở dài: “Nàng cho rằng tùy tiện ai cũng có thể sinh con
cho bản thiếu sao?” Lời nói này của hắn rất kiêu ngạo, Nhạc Sở Nhân
không nhịn được trợn trắng mắt.
“Đúng vậy, Bắc Vương điện hạ cỡ
nào quý khí, người bình thường làm sao có thể xứng đôi với ngài. Không
bằng ngài học theo Đông Vương đi, ân ái triền miên cùng phi long ở trong mộng, sau đó sinh ra Long Thái tử.” Không chút nào che dấu châm chọc,
hai người này từ trước tới nay mỗi khi chạm mặt, tựa hồ chưa từng một
lần tâm bình khí hòa nói chuyện.
Con ngươi Bùi Tập Dạ đen vài phần: “Mấy người đã thấy Đông Vương?”
“Phải.” Nhạc Sở Nhân nhìn sang nơi khác, biểu tình ôn hòa.
“Nàng có nhìn thấy bảo bối tùy thân của hắn không?” Bùi Tập Dạ nhìn nàng, lúc nói chuyện, con ngươi tối đen có một lát tán loạn thoáng qua.
“Bảo bối? Có một mảnh vảy rồng. Hắn tuyên bố đó là long lân, nhưng cụ thể là gì thì ai mà biết được.” Nhạc Sở Nhân nhướn mày nhìn hắn, có phải hắn
biết cái gì không?
Bùi Tập Dạ gật đầu: “ Vậy là được rồi, hẳn
chính là cái này. Đã sớm nghe nói Hoàng Thất Đông Cương có một bảo bối
gia truyền, sau này được Đông Vương tùy thân mang theo. Cụ thể là cái gì thì tin tức truyền về cũng đủ loại, có một tin nói rằng đó là vảy rồng, không ngờ lại đúng.”
“Ngươi tin?” Nhạc Sở Nhân không tin, cái này rõ ràng là thuần túy gạt người.
“Ai nói bản thiếu tin? Chính là vật này vẫn luôn là bảo bối của Đông Vương, bản thiếu chỉ muốn nhìn một chút thôi. Phái người trộm vài lần nhưng
chưa một lần đắc thủ.” Nói đến đây, hắn có một chút tiếc nuối.
“Tật xấu khó sửa.” Cái tật ăn cắp vặt này của hắn không phải ngày một ngày hai rồi.
“Mặc kệ nàng nói thế nào thì bản thiếu vẫn rất thích trộm bảo bối của người
khác.” Nàng châm chọc hắn, hắn không phục. Một bộ ngươi làm gì được ta,
xem xem ai là người tức giận trước.
Nhạc Sở Nhân hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm tới hắn nữa, càng để ý hắn càng vô lại hơn.
Hai người không nói với nhau lời nào, bé con ngủ say trên giường rốt cuộc
cũng có chút phản ứng. Hai cái đùi giật giật, cơ thể lật một cái liền
tỉnh giấc.
Nhìn bộ dáng nhanh nhẹn của bé, Bùi Tập Dạ cười rộ
lên: “Con trai, còn nhớ cha con hay không?” Toàn bộ cơ thể nằm nghiêng
trên giường, để cho Phong Niên Phi có thể nhìn toàn bộ khuôn mặt hắn.
Phong Niên Phi mở to hai mắt nhìn hắn, vài giây sau, bé vươn bàn tay mập mạp
nhỏ bé chụp vào mặt Bùi Tập Dạ, sau đó trực tiếp bò lên trên người hắn.
Bùi Tập Dạ một tay ôm lấy đứa nhỏ, đắc ý quét mắt nhìn Nhạc Sở Nhân một cái: “Con còn nhận ra bản thiếu sao?”
Nhạc Sở Nhân bĩu môi, con trai nàng trước nay vẫn rất tốt tính, gặp ai đối đãi cũng như người thân.
“Ai ui, mập như vậy, đè chết cha con rồi.” Ôm Phong Niên Phi đứng lên, bé
con trong lòng hắn thẳng cổ lên soi khuôn mặt hắn, hai tay nhỏ bé nắm
chặt lọn tóc hai bên, hai người ôm nhau rất tình cảm.
Nhạc Sở Nhân nhìn trong chốc lát, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.
Nàng nhìn ra được hắn thật tâm thích con trai nàng, khó có được hữu duyên, nàng ngăn trở tựa hồ có chút bất công.
Nhìn hắn làm nàng không khỏi nhớ tới ngày sinh ấy. Mặc dù nàng không hiểu
nội tâm hắn, nhưng lúc này nàng cảm thấy bản thân dường như đã hiểu được phần nào.
Không có ai có nghĩa vụ phải dung túng bao dung ai,
hắn nhiều lúc giận nàng, nhưng giống như Đinh Đương nói, hắn chưa từng
một lần bức nàng vào tuyệt lộ.
Dưới lầu, mật vệ đã nhanh chóng
vào vị trí. Đinh Đương bưng bữa sáng chần chờ có nên đưa lên lầu hay
không, không ngờ lại nhìn thấy Nhạc Sở Nhân đi xuống lầu.
Đinh Đương mở hai mắt nhìn nàng, cảm thấy hình như tâm tình Nhạc Sở Nhân có không được tốt cho lắm.
“Vương phi?” Nhỏ giọng gọi một tiếng khiến cho Nhạc Sở Nhân hoàn hồn
“Bữa sáng sao? Đưa lên đi thôi.” Hẳn Bùi Tập Dạ cũng là đi suốt đêm để tới đây.
“Vậy nô tì để lại cho Vương phi một phần.” Đinh Đương đáp ứng, nàng hoài
nghi nếu như Vương gia biết Bắc Vương tới đây, Vương phi còn khoản đãi
hắn, có hay không sẽ tức giận đến điên.
“Không vội, ta chưa đói.” Nhạc Sở Nhân khẽ lắc đầu, nàng đột nhiên cảm thấy rất nhớ Phong Duyên
Thương, phu thê hai người đã nửa tháng không được gặp nhau.
Đinh Đương nháy mắt mấy cái, theo sau Nhạc Sở Nhân đi đại sảnh, nhỏ giọng
nói: “Vương phi có phải biết Bắc Vương thích tiểu Thế tử, cho nên trong
lòng không thoải mái?”
“Ta có cái gì không thoải mái? Có người
thích không tốt sao? Bị toàn thế giới chán ghét mới là thất bại, khiến
mọi người đều thích mình là tuyệt kỹ hạng nhất.” Nàng vốn không có tuyệt kỹ kia, nếu không cũng không vừa sinh ra đã bị vứt bỏ. Vì vậy nhìn
Phong Niên Phi được mọi người quý mến, nàng rất thích.
Đinh Đương không rõ, nsngf cảm thấy Nhạc Sở Nhân chắc chắn không thoải mái trong lòng.
“Bắc Vương từ ngàn dặm xa xôi tới xác thực làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn thích tiểu Thế tử, kỳ thật đây cũng là chuyện tốt. Tối thiểu
sẽ trợi giúp bang giao, có thể không cần sinh ra chiến tranh.” Tuy rằng
nàng là một tiểu nha hoàn, nhưng nàng vẫn có thể suy nghĩ được đến nước
này.
Nhạc Sở Nhân không thể không nhíu mày: “Thì ra là thế.” Cho
nên chỉ có Phong Duyên Thương là tức giận đến mất ăn mất ngủ, Phong
Duyên Thiệu chưa từng một lần hỏi đến. Phong Niên Phi vừa trăng tròn đã
bị Bùi Tập Dạ mang đi, triều đình cũng không có một văn thư lên án công
khai hành động này, mà chỉ đơn giản cho rằng chuyện này chưa từng phát
sinh?
Biến con nàng thành lợi thế, nàng có chút bất mãn. Thế
nhưng trước mắt nhìn đến thì đây cũng không hắn là chuyện xấu, cứ như
vậy đi, dù sao nó là cũng đáng để vui mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com