Từ trên đỉnh núi đá, một bóng dáng màu trắng nhảy từ trên xuống, Nhạc Sở Nhân cong cong khóe môi: “Trượng phu nhà ta đã trở lại, ngươi nhanh
nhanh cút đi, nếu không hắn lại đánh ngươi một trận đấy.”
Bùi Tập Dạ quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó quát lại Nhạc Sở Nhân:
“Thắng bại chưa phân, ai đánh ai còn chưa biết đâu.” Tuy nói là vậy thế
nhưng vẫn đồng ý tránh ra chỗ khác. Đôi ngươi hắn tối tăm, đồng thời lại có vài phần hỗn loạn bi thương. Trượng phu? Ài….
Phong Duyên Thương rất nhanh đã quay trở lại, Nhạc Sở Nhân không nháy
mắt xem xét hắn, cũng muốn biết bên trên đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì.
“Thấy lão ta rồi.” Phong Duyên Thương thản nhiên nói nhưng cũng chỉ nói
đến đây mà thôi, không chịu nói thêm câu nào nữa, một bộ dạng giữ kín
như bưng.
Nhạc Sở Nhân híp mắt: “Sau đó?”
“Phía dưới đó tựa như có một tấm gương phản chiếu lại, chúng ta đứng ở
bên trên vẫn có thể nhìn thấy, nhưng rõ ràng không phải thế giới của
chúng ta.”
“Không phải?” Nhạc Sở Nhân giống như đã đoán được ra.
“Là một ngọn núi, lão ta nằm trong núi, hình như chỉ là ngất đi mà thôi. Hình ảnh có chút không rõ, hình như trong ngọn núi đó có cái gì đó. Nói không chừng chính là thế giới trước kia của nàng… Nàng có muốn đến xem
hay không?” Tuy trên mặt Phong Duyên Thương không có biểu tình gì nhưng
đôi mày hắn vẫn nhíu chặt với nhau, trong lòng thầm kiên định nhất định
phải lấp bằng được cái động này.
“Không cần.” Nhạc Sở Nhân trực tiếp cự tuyệt, nàng không đi, nàng rất sợ.
“Thật sự rất thần kỳ, ta chưa từng nghĩ tới Tiên Nhân động lại là nơi
thần kỳ như vậy.” Mấu chốt là nơi này chính là Thánh địa của dạo môn,
trừ người trong đạo môn, thiên hạ chẳng mấy ai có hứng thú với cái thứ
này cả.
“Theo ta, đó không phải thần kỳ, mà là đáng sợ. Trời vừa sáng chúng tâ
phải rời khỏi đây thôi, ta không muốn ở lại nơi này thêm một giờ khắc
nào nữa.” Trong rừng tối đen, đàn thú cách đó không xa, bóng tối dường
như cũng không yên bình như mặt ngoài nó đang thể hiện.
“Được.” Phong Duyên Thương mỉm cười, nàng nói sợ hãi, nói thật là trong
lòng hắn cảm thấy rất vui, hẳn nàng không muốn rời xa hắn và con.
Một đêm qua đi, mấy trăm người ở trên đỉnh núi đá canh phòng một đêm,
theo sắc trời ngày càng sáng, ánh sáng xanh quỷ dị kia cũng dần mà biến
mất, cuối cùng trở về hiện trạng vốn có của nó, không có thứ gì chui ra
chứ đừng nói cái người ngày hôm qua vừa nhảy xuống kia.
Mọi người xếp theo đội ngũ giúp nhau xuống núi, đại bộ phận mọi người
cảm thấy rất hứng thú. Chuyện thần kỳ như vậy chưa ai từng thấy qua, lần này chính mắt nhìn thấy, không thì còn nghĩ đó là chuyện thần thoại bên đạo môn.
“Muội muội, muội không lên nhìn một cái hay sao? Rất thần kỳ đó, hình
như lúc đó có một đoạn thời gian ta nghĩ ta thực sự đã thăng thiên.” Phí Tông trợn to đôi mắt trâu, lớn tiếng nói đến nỗi chấn động màng nhĩ của mỗi người.
Nhạc Sở Nhân bình tĩnh nhìn hắn hai giây: “Huynh đừng nghĩ nữa, nhảy xuống đó là không về được đau.”
Phí Tông cười to: “Ta còn chưa sống đủ đâu, làm sao có thể muốn thăng
thiên? Đợi sau này già đi khả năng ta sẽ ngẫm lại, bệnh nặng quấn thân
thực sự rất thống khổ, không bằng nhảy một phát vào cho thống khoái.”
“Nhảy rồi chết không toàn thây sao? Tẩu tử cùng hai tiểu chất nhi thì
phải làm sao? Huynh đừng nghĩ vớ vẩn nữa, muội nhất quyết không đồng ý.” Nhạc Sở Nhân lạnh lùng nói, Phí Tông cũng thực sự nghiêm túc lắng tai
nghe.
“Muội muội, hôm qua lão quái vật nói sư phụ muội là từ nơi đó đi ra,
thực sự có chuyện như vậy? Sư phụ muội là ai?” Phí Tông hỏi câu hỏi mà
mọi người cảm thấy nghi vấn, phía trước phía sau không người nào là
không nghiêng tai tỏ vẻ lắng nghe, chờ một câu trả lời từ Nhạc Sở Nhân.
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, quay đầu thoáng nhìn qua Phong Duyên
Thương, hắn cũng đang nhìn nàng, nắng sớm dát lên khuôn mặt hắn một lớp
vàng nhạt mỏng manh, thoạt nhìn phá lệ ấm áp.
“ Sư phụ muội là ai, đó là bí mất. Thế nhưng thật sự ngài ấy đã nhảy
xuống cái Tiên Nhân động kia, nhưng ngài không trốn ra mà bị hỏa thiêu
đến chết.” Dứt lời, tất cả mọi người đềukinh ngạc không thôi.
“Nơi này khiến ta cảm thấy không thoải mái, luôn nghĩ đến cái chết thảm
thiết của sư phụ, vậy nên, về sau nên lấp nó đi thôi.” Nàng thản nhiên
nói xong,