"Mau đi xuống." Mắt thấy vô số tảng đá đập tới, Nhạc Sở Nhân thu hồi Bạch Lăng trong tay trở tay ôm hông của Phong Duyên Thương.
Thế nhưng động tác của Phong Duyên Thương cũng cực nhanh buông thạch
bích ra, ôm lấy nàng hạ xuống, trong chớp mắt rơi vào phía trong hắc
khí. Bầu trời vô số đá vụn đập vào trên thạch bích, lực đập mạnh mẽ
khiến khối thạch bích này vỡ vụn thành từng khối lớn, cũng bùm bùm rớt
xuống.
Phía dưới lăn lộn trong hắc khí, Phong Duyên Thương ôm lấy Nhạc Sở Nhân
cấp tốc di chuyển, rất tinh chuẩn (tinh tế , chuẩn xác) di chuyển tới
trước người đang vung áo choàng ở trong sương mù đen. Phong Duyên Thương trực tiếp rút nhuyễn kiếm ra công kích hắn, hắn giơ tay lên ngăn cản,
Bạch Lăng của Nhạc Sở Nhân đánh vào trên người hắn, áo choàng trên người của hắn rất rõ ràng cũng là thứ đáng lo lắng vô cùng.
"Hừ, ngu xuẩn!" Hắn hừ lạnh một tiếng, hắc khí biến mất, lại trong nháy
mắt, từ dưới chân hắn tràn hồng khí, mùi tanh hôi xông vào mũi, hun đến
Phong Duyên Thương lảo đảo một cái.
Nhạc Sở Nhân giơ tay lên che miệng mũi Phong Duyên Thương, một cái tay
khác rút ra cây địch* trúc tía, đặt ở bên môi vẻn vẹn thổi ra một âm
đơn, chỉ thấy mặt đất một điểm bạch quang giống như một con rắn lao
thẳng về phía mặt của người nọ.
*Địch:sáo trúc, ống sáo
"Chút tài mọn." Hắn nắm áo choàng vung lên, dễ dàng đánh tan con rắn
sáng trắng đang lao về phía hắn, lại vung áo choàng một cái, hai con Hắc Thử ( chuột đen) xông tới, kêu chi chi đánh về phía mắt cá chân của
Phong Duyên Thương cùng Nhạc Sở Nhân.
"Nhảy!" Nhạc Sở Nhân hô to, Phong Duyên Thương đồng thời nhảy dựng lên,
hai con Hắc Thử này từ dưới chân bọn họ chui đi, Nhạc Sở Nhân trở tay
huy động Bạch Lăng đánh về phía sau lưng Phong Duyên Thương, Hắc Thử kêu chi chi hai tiếng đụng phải Bạch Lăng, lập tức hóa thành hai đạo khói
trắng biến mất không thấy gì nữa.
"Nói ta có chút tài mọn, ngươi cũng không có cao minh hơn chút nào đâu." Nhạc Sở Nhân lạnh lẽo quát, tay phải nâng lên để xuống, bầu trời bỗng
dưng nhiều hơn một tấm lưới bạch quang như chiếc lồng thẳng đửng rơi từ
đỉnh đầu hắn xuống.
"Bản lĩnh của sư phụ ngươi rốt cuộc ngươi học được bao nhiêu? Ngu xuẩn
chí cực (cực điểm)." Cái lưới kia lập tức rơi xuống đỉnh đầu hắn, hắn
lạnh giọng cười nhạo, một tay kéo lấy áo choàng quay đầu che mình, đồng
thời vọt lên trên trực tiếp xuyên qua lưới trắng này nhảy ra ngoài.
Màu trắng trùm xuống ở trên mặt đất, cát đá trên mặt đất trong nháy mắt bị nướng chuyển sang màu đỏ bừng.
"Hừ, dù sao cũng không phải biểu diễn cho ngươi xem?" Nhạc Sở Nhân cười, thế nhưng ánh mắt như hai vì sao sáng lại đỏ như sung huyết, nàng cũng
hận vô cùng.
"Vậy thì tiếp ." Hắn nhảy ra chạy xa, Phong Duyên Thương ôm lấy Nhạc Sở Nhân cực nhanh đuổi theo.
Kiếm trong tay Phong Duyên Thương thỉnh thoảng tìm cơ hội huy động công
kích hắn, nhưng dù là hắn cùng Nhạc Sở Nhân kịch đấu, cũng đều có thể
trốn được. Bản lãnh như thế rất là khó được, đồng thời cũng làm cho Nhạc Sở Nhân phẫn hận không dứt. Nếu như nàng cũng biết võ công, làm sao còn có thể bị hạn chế khắp nơi?
Hắn toát ra lui hướng về phía bên dưới vách núi, Phong Duyên Thương lại
bỗng dưng lui về phía sau, nhuyễn kiếm trong tay được rót nội lực vào
thẳng băng, chạm trên mặt đất phát ra tiếng vang to lớn. Cùng lúc đó,