Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 236: Chương 143.2


trướctiếp

“Tiểu Thương tử, chúng ta sẽ bắt đầu từ nơi này. Trấn nhỏ không có nhiều người, ta nghĩ chỉ cần đàn thú lượn qua lượn lại vài vòng là có thể giải quyết được rồi.” Nàng mở miệng nói, cả người tràn đầy tự tin.

Phong Duyên Thương mỉm cười, tựa hồ Nhạc Sở Nhân có nói cái gì, hắn đều có một bộ dạng nam nhân hiền lành. Phượng mâu lưu quang luân chuyển, nếu như muốn hiểu được tâm tư hắn, phải nhìn vào mắt hắn.

“Nàng phải hạ được nhẫn tâm. Chính bản thân nàng cũng đã nói dã thú không dễ khống chế, có thế sẽ làm bị thương người vô tội.” Cần đối phó chính là số ít binh lính ở nơi này. Đông Cương tựa hồ rất tự tin vùng núi rừng này, vậy nên số quân đội chỉ lác đác rải rác trông coi ở ngoài trấn.

“Đương nhiên ta sẽ hạ nhẫn tâm, dù sao không phải họ tử thì cũng là chúng ta vong. Ta tất nhiên sẽ chọn đường sống rồi.”Nhạc Sở Nhân giương cằm, kiêu ngạo nói.

“Tốt, nàng phải chắc chắn tâm lý phải được giữ vững, miễn cho đến lúc đó khống chế không được cụ diện lại sinh ra phiền lòng.” Phong Duyên Thương đưa tay vỗ vỗ lên bờ vai nàng, ôn thanh nói.1

Nhạc Sở Nhân né người, cúi đầu nhìn rừng rậm âm u dưới chân núi, quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái: “Chàng muốn đẩy ta xuống phải không?!”

Phong Duyên Thương cười khẽ, thanh tuyến phá lệ dễ nghe: “ Nếu như thật sự muốn đẩy nàng xuống, ta sẽ chọn cách âm thầm hành động, thần không biết quỷ không hay.”

“Còn nói hươu nói vượn nữa ta liền ném chàng xuống dưới!” Bắt lấy bàn tay của hắn, Nhạc Sở Nhân bày ra bộ dáng nhất định phải giáo huấn hắn cho đàn hoàng.

Phong Duyên Thương vừa cười vừa kéo nàng vào lòng mình, ôm trọn nàng vào trong lồng ngực: “Nàng nỡ sao?”

Nhạc Sở Nhân mím môi nén cười, đe dọa: “Có gì phải luyến tiếc chứ? Còn chọc ta nữa, ta liền ném chàng xuống, bịch một tiếng, thịt nát xương tan.” Khoa trương hù dọa hắn, chọc Phong Duyên Thương càng cười vui vẻ hơn.

“Nàng có nhiều cơ hội như vậy sao lại không động thủ? Đừng chỉ nói mà không làm, như vậy sẽ khiến ta được một tấc lại tiến thêm một thước.” Hắn cúi đầu nhìn nàng, ngữ điệu lại có hơi chế nhạo.

“Chàng còn nói được một tấc lại tiến thêm một thước sao? Vị Cần Vương Điện hạ chàng không phải tiến thêm một thước, mà là tiến thêm một trượng.” Nàng há mồm định cắn, Phong Duyên Thương linh hoạt nâng cằm tránh thoát, cổ họng tràn ra tiếng cười trầm thấp thực dễ nghe.

“Dù có tiến thêm một trượng không phải nàng cũng phải cam chịu hay sao? Bảo bối, nàng luôn vô thức làm như vậy mà.” Ngón trỏ khẽ điểm lên chóp mũi nàng, thanh âm của hắn khêu gợi muốn chết.

Nhạc Sở Nhân bĩu môi: “Thực buồn nôn.”

“Chỗ nào buồn nôn?” Hắn cúi đầu, hai gương mặt kề sát nhau, hô hấp quấn quít.

“Thực buồn nôn mà, bảo bối cái gì? Hiện tại bải bối của chàng rõ ràng là nhi tử.” nàng khẽ quát lại, khóe miệng lại không kiềm chế được mà cong lên.

“Nhi tử là tiểu bảo bối, nàng là đại bảo bối.” Hắn khẽ hôn lên má nàng, đè thấp thanh âm nói bên tai nàng.

Nhạc Sở Nhân dựa cả người vào trong lồng ngực, mặc hắn hôn cả hai má.

“Nhớ con sao?” Nhìn nàng không một chút phản ứng, Phong Duyên Thương cũn dừng lại, ôm nàng hỏi.

“Không biết con có khỏe không nữa. Có Bùi Tập Dạ ở đó, chắc chắn bé con cũng không có việc gì, so với đi cùng chúng ta trèo đèo lội suối đúng là tốt hơn nhiều.” Nếu như bé con bên cạnh nàng từ đầu, khẳng định nàng nhớ con muốn chết. Thế nhưng tâm tình nàng hiện tại vẫn không có gì thay đổi, bởi nàng biết Bùi Tập Dạ sẽ chăm sóc chu đáo cho nhi tử của nàng. Đợi


trướctiếp