“Đã tìm được bà vú rồi sao? Ta còn muốn tự mình cho con bú mà, xem ra là không được rồi.” Nàng có chút tiếc nuối nói.
Phong Duyên Thương mỉm cười, động tác vuốt ve mặt nàng rất ôn nhu: “Nàng có muốn nhìn con không? Ta cho người bế con lại đây nhé?”
“Không cần, để con ngủ đi. Đúng rồi, con có khóc không?” Từ lúc sinh bé ra đến giờ, nàng chưa nghe thấy bé khóc lần nào.
“Không cần lo lắng, con rất khỏe mạnh. Thích Kiến đã xem qua con, tất cả đều ổn.” Biết nàng lo lắng chuyện gì, Phong Duyên Thương nhẹ giọng trả
lời.
“Vậy là tốt rồi, ta lo lắng sẽ làm con bị thương, lưu lại di chứng cả
đời.” Nhớ tới nhưng chuyện xảy ra trong sơn động, nàng không khỏi cảm
thấy sợ hãi.
Đáy mắt Phong Duyên Thương lóe sáng rồi nhanh chóng tắt ngấm, ngả người
nằm bên cạnh nàng, một tay ôm lấy thân thể nàng, một tay đặt dưới để
nàng gối đầu: “Đều đã trôi qua rồi, từ nay về sau ta sẽ không rời nàng
nửa bước.”
Đôi mối trắng nhợt không một chút máu khẽ cong, Nhạc Sở Nhân mỉm cười
nhưng vẫn không có bao nhiêu khí lực: “Bùi Tập Dạ đâu? Lần này nếu như
không nhờ có hắn, có khí chàng không tìm được mẹ con ta rồi.”
“Không sao cả. Hắn đã về đây dưỡng thương rồi, giờ này hẳn là đã nghỉ
ngơi.” Bùi Tập Dạ bị trọng thương hắn biết, còn tình hình hiện tại hắn
chẳng có tinh lực đâu mà quan tâm nữa.
Nhạc Sở Nhân thở dài, nghiêng đầu nhìn hắn: “Lúc đó là tình huống khẩn cấp, hắn giúp ta đỡ đẻ, chàng sẽ không tức giận chứ?”
Phong Duyên Thương cười khẽ, cúi đầu hôn lên chóp mũi nàng: “Đừng suy
nghĩ lung tung, trong lòng nàng ta là người vô lý như vậy sao?”
Nhạc Sở Nhân lắc đầu, nhắm mắt lại. Mặc kệ như thế nào, từ giờ lập trường của nàng sẽ thay đổi. Bắt đầu từ bây