Càng gần tới cự thạch, gió lốc ngày càng lớn.
Gió lớn đến nỗi Nhạc Sở Nhân đặt chân bước tiếp cũng khó, hai tay gắt gao ôm chặt eo hắn, hai người nửa bước khó đi.
“Đừng buông tay.” Thanh âm Bùi Tập Dạ bị gió thổi đến biến âm, Nhạc Sở
Nhân hạ mặt kề sát thắt lưng hắn, hạ người như muốn song song cùng mặt
đất.
Một tay bám vào vách tường, hai chân kiên trì tiến thẳng vào trung tâm
Phong toàn, sợi tóc toàn bộ bay lên, da mặt rát đến độ tưởng chừng như
không còn là của mình.
Thật vất vả bước từng bước lại bị bức lui trở về, những vết thương trên
người bị gió xé đến rách toạc, cả người như được vớt lên từ trong bể
máu, thế nhưng hắn vẫn kiên cường chịu đựng.
“Để ta lên trước!” Nhạc Sở Nhân mở miệng, nàng biết hắn đang thương tích đầy mình, hai tay ôm thắt lưng hắn toàn là máu.
“Nàng làm được không?” Bám chặt vào nham thạch gồ lên để ổn định thân thể, Bùi Tập Dạ gian nan nói.
“Được!” Nhạc Sở Nhân cắn răng, không được cũng phải được. Đã đi đến bước này rồi, lùi về phía sau cũng không còn nghĩa lý gì nữa, chỉ còn cách
phải cố gắng tiến lên phía trước.
“Được.” Một cánh tay