Hắn ngồi trên một
tảng đá lớn không trả lời, Nhạc Sở Nhân mặc nhanh ngoại bào của hắn lập
tức cảm thấy ấm áp hơn nhiều. Tóc tán loạn, sắc mặt tái nhợt, một vòng
quần áo to hơn người bao bên ngoài, trông nàng đáng thương hề hề.
“Chúng ta cũng coi như là người cùng lưu lạc thiên nhai, thương lượng
nào. Đợi đến khi cái vị Dịch Vọng sư kia đến, định đối phó với hắn thế
nào?” Nhạc Sở Nhân nhìn nam nhân vẫn dỗi chưa thèm mở miệng kia hỏi.
“Nàng không phải chuyên tâm chờ trượng phu nàng đến cứu sao? Còn bàn
chuyện với bản thiếu làm cái gì?” Ngữ khí lành lạnh kết hợp với khuôn
mặt đầu heo kia của hắn nhìn đến là buồn cười.
Nhạc Sở Nhân không kìm nén được nhếch khóe môi: “Dù sao để hắn tìm được
chúng ta mất rất nhiều thời gian, chẳng lẽ không nghĩ biện pháp nào để
kéo dài sao? Nếu người nọ vẫn hận, hai chúng ta định chắc sẽ không sống
nổi, ta vẫn chưa muốn chết.”
“Nàng cho là bản thiếu nguyện chết chung với nàng sao? Nữ nhân thiếu
kiến thức!” Lời Nhạc Sở Nhân nói hắn thực không thích nghe, ngưỡng đầu
nhìn đỉnh động toàn nham thạch, cái mặt phù thũng bẹp xuống, nhìn rất
giống cái bánh bao.
“Ngươi không muốn chết cùng ta, ta cũng không muốn chết với ngươi. Vì
hai ta đều không muốn có sự việc nào khác phát sinh nên mới phải thương
lượng. Không bằng ngươi nói cho ta vị sư phụ kia của ta là dạng người
gì?” Tổ sư gia của nàng, nàng làm sao biết tính cách của ông, tất nhiên
phải hỏi tên cổ nhân này trước tiên.
“Không biết, nghe nói rất thanh cao.” Bùi Tập Dạ lắc đầu, tùy ý trả lời.
“Thanh cao sao? Nghe có vẻ không giống người thường.” Nhớ tới bản thảo
viết về tổ sư gia trước kia, nàng thật không nhìn ra ông ấy thanh cao
chỗ nào.
Bùi Tập Dạ xoay đầu qua nhìn nàng, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu: “Ông ta không phải sư phụ của ngươi sao?”
Nàng lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy sư phụ nàng là ai? Nếu như nàng nói thật, có lẽ hắn sẽ không giết
nàng.” Ngữ khí của hắn có vẻ không tốt nhưng cũng đã vì nàng mà suy
nghĩ, chỉ cần nàng không có quan hệ gì với Vu Giáo, có lẽ nàng còn có
đường sống.
“Không thể nói.” Nhạc Sở Nhân nhếch khóe môi, nàng cũng biết bản thân
mình cỡ nào vô lý. Nhưng nàng có nói thật bọn họ cũng không tin, vậy thì việc gì phải nói.
“Vậy thì cứ ngồi đấy mà chờ chết đi.” Hắn hừ lạnh, nhân tiện trừng mắt liếc nàng một cái.
Nhạc Sở Nhân lơ đễnh, xem mặt mũi hắn vừa cho nàng mượn quần áo, để hắn trừng hỏng mắt cũng không làm sao hết.
Sơn động nhất thời yên tĩnh không một tiếng động, hai người ngồi cách
nhau không quá hai thước, đều đắm mình trong những suy tính riếng.
Không biết qua bao lâu, cửa sơn động vang lên tiếng kèn kẹt, rồi có một thoáng gió lùa vào.
Sợi tóc bị thổi bay tán loạn, Nhạc Sở Nhân ngẩng