“Đúng vậy, chỉ cần chàng bên cạnh, ta sẽ không sao hết.” Nàng gật gật đầu.
“Mấy ngày hôm trước là ai nói thấy ta sẽ buồn nôn?” Phong Duyên Thương không chút lưu tình vạch trần, hắn thấy có chút buồn cười, nhìn thấy hắn sẽ
muốn nôn?
“Thật hẹp hòi, thứ không cần nhớ thì nhớ đến là rõ ràng.” Nàng khẽ quát, đưa chén không lại cho hắn, muốn hắn rót thêm chén nữa.
“Chỉ cần là lời nàng nói ta đều nhớ.” Nhận lấy chén của nàng, lời nói ra lại đến là hùng hồn.
“Biết chàng thông minh rồi, không cần khoe khoang vậy đâu.” Hắn quả thật rất
thông minh, chỉ cần hắn muốn đều có thể nhớ kỹ, tuyệt đối không quên đi
một chi tiết nào.
“Đa tạ Vương phi khích lệ.” Đưa chén đã đầy lại cho nàng, Phong Duyên Thương một tay luôn qua gáy nàng, nâng nàng lên
hôn một cái, sau đó lại ngồi về chỗ.
Nhạc Sở Nhân
cười tủm tỉm, uống một ngụm trà, sau đó nói: “Nếu chàng đã thông minh
như vậy, hay là chúng ta nói về một ít chuyện cũ đi.”
Hắn nhướn mày: “Chuyện gì?” Một bộ dáng ta đang chăm chú nghe nàng nói đây.
“Trước đây thật lâu, người dòng thời gian đến lúc ta vừa mới tới thế giới
này.” Mặt mày nàng cười rất tươi, đôi mắt cong như trăng non.
Con ngươi hắn chớp động, suy xét tất cả mọi việc trong đầu lại một lần, mặt ngoài vẫn cứ bình tĩnh như trước, gật gật đầu ý bảo nàng cứ nói tiếp.
Nhạc Sở Nhân cười nhìn hắn, ho nhẹ một tiếng: “Ta bắt đầu nói đây, chàng nghe cho rõ.”
“Được.” Hắn gật gật đầu, biểu tình nghiêm túc.
“Hồ sen nhân tạo ở trong Nhạc phủ đột nhiên bị lấp mất, không biết Cần
Vương gia có nhớ hay không?” Lời nói gió nhẹ mây trôi, thế nhưng hắn
biết nàng không giận.
Vẻ mặt hắn kinh ngạc, sau đó thật bình tĩnh mà diễn cảnh bừng tỉnh đại ngộ, mặt mày nhiễm chút ý cười: “Nhớ rõ.”
“Nhớ rõ là tốt rồi, ta hỏi thật, có phải chàng ám chỉ Nhạc Chí Châu lấp cái
hồ sen kia đi không?” Nàng khẽ nheo mắt giả bộ tức giận.
Phong Duyên Thương cười khẽ, câu tâm động phách, hắn cười mê người như vậy làm người khác không giận nổi.
“Kết quả chứng minh việc ấy của ta vào thời điểm đó là hoàn toàn chính xác.” Hắn thừa nhận, khuôn mặt còn có chút đắc ý nho nhỏ.
“Hừ! Từ chuyện ta quen biết Trần Tư An, ta đã đoán là chàng làm mà. Cái gì
mà đáy hồ có nước màu đỏ, cái gì mà đó là điềm xấu, đều gạt người!” Nàng khinh bỉ nói, ngẫm lại thật sự là nàng bị lừa quá thảm mà, hắn dám xoay nàng vòng vòng như vậy.
Phong Duyên Thương cười khẽ, không chút
nào che dấu tâm tình: “Ta còn làm rất nhiều việc nhiều người không biết
đâu, nàng có muốn nghe hay không?”
“Hả? Chàng còn làm cái gì?”
Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn, nàng thật đúng là muốn nghe xem tên cổ nhân này còn dám làm chuyện gì sau lưng nàng.
Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười, phong nhã mở miệng: “Còn nhớ chiếc kiệu hoa ngày đó không? Đó căm bản không phải chiếc mà nàng ngồi đến Cần Vương phủ.”
Mắt nàng trợn to: “Kiệu hoa thật ở đâu?” Thời điểm đó đã dám lừa nàng, tiểu tử này…
“Đốt.” Hắn chỉ nói một từ thành công làm Nhạc Sở Nhân không biết nói gì.
“Tên cổ nhân chàng…ta thật sự không biết phải nói gì.” Nàng lắc đầu, cảm thấy có đôi chút nghẹn.
“Cõ lẽ là lúc đó ta vẫn còn nghi ngờ nàng, cũng có lẽ là có một ít cảm
giác, ta không thể để nàng đạt được ý đồ.” Hắn đưa tay vỗ lên chân nàng, may mắn hắn đã làm vậy, nếu như thời gian quay trở lại, hắn vẫn nhất
quyết làm y như vậy.
Nhạc Sở Nhân nhướn mắt, hừ nhẹ: “Mệt khi đó ta vẫn còn bối rối, thì ra đường về của ta đều bị chàng lấp hết.” Quá xấu xa!
Phong Duyên Thương cười ra tiếng, đứng dậy đi đến bên người nàng, một tay đặt trê vai, nghiêng đầu nhìn nàng, nụ cười vẫn cứ vui vẻ như cũ.
Nhạc Sở Nhân hừ nhẹ, một tay vỗ lên mặt hắn, hắn cũng không buồn trốn tránh, mặc kệ nàng nghịch.
“Cái người cổ nhân này, ta thừa nhận ta không bằng chàng, chàng thông minh.
Hy vọng bé con kế thừa chút thông minh của chàng, nếu như đầu óc không
đủ dùng giống ta, cứ bị người lừa quay vòng vòng.” Nàng để sát mặt gần
mặt hắn, tay chuyển sang vuốt ve.
“Không phải muốn gạt nàng, chỉ
là một chút hành động nhỏ mà thôi. Không cần biết có quang minh chính
đại hay không, nhưng chỉ cần giữ nàng lại bên người là đã rất thành công rồi.” Con ngươi hắn khẽ chuyển động, chăm chú nhìn khuôn mặt nàng,
không cần phải nói những lời ngon ngọt đầu môi, ánh mắt hắn đã tràn ngập yêu thương.
“Ta đâu có nói chàng không thành công, thành công lừa dối ta nhiều lần như vậy.” Nàng bĩu môi, ngón tay khép lại nhéo má hắn.
Phong Duyên Thương cười nhẹ, khẽ hôn lên môi nàng. Nhạc Sở Nhân hé mieengh, sau đó ôm lấy cổ hắn đáp lại nụ hôn.
Mặt trời xuất hiện không quá hai ngày, những cơn giông lại quay trở lại,
mây đen bao toàn bộ khoảng không, sau đó mưa chăm chỉ dầm dề không dứt.
Trời mưa gió thổi khá to, không thể ra ngoài, may Phong Duyên Thương vẫn
luôn ở bên cạnh nàng, bồi nàng ăn cơm nói chuyện phiếm, mặc dù vẫn không biết chăm sóc người khác như trước, thế nhưng đây là một tiến bộ rất
lớn.
Mưa gió vẫn không chịu ngừng, ánh nến u ám trong phòng nhảy
nhót. Hai người ôm nhau ngủ trên giường lớn mềm mại, bị tiếng mưa rơi tí tách ngoài mái hiên đánh thức, Nhạc Sở Nhân nằm trong lòng Phong Duyên
Thương khẽ cựa mình.
Mở mắt nhìn đỉnh giường, nghỉ ngơi trong
chốc lát, nàng lấy cánh tay đang bên hông ra rồi mới ngồi dậy, quay đầu
nhìn Phong Duyên Thương vẫn đang ngủ, hắn ngủ thực sự trầm. Cả ngày đều
xoay quanh nàng khiến hắn có chút mệt, nàng xoay người ngồi xuống hắn
vẫn chưa tỉnh.
Nàng xuống giường, sau đó ra khỏi phòng để xuống
lầu, nàng muốn đi tịnh phòng một chút. Bé con trong bụng từ từ lớn lên,
áp bách nàng luôn có cảm giác muốn đi tiểu.
Đèn gắn trên tường và trên cầu thang rất sáng, nàng hoàn toàn có thể thuận lợi đi xuống.
Thả chậm bước từng bước một, còn ba bậc thang nữa là xuống đến nơi, nàng vô tình ngẩng đầu lên, dư quang nhìn thấy một cái bóng biến mất trong bóng đêm.
Nàng dừng chân lại, bước lên một bậc, không nháy mắt nhìn
đại sảnh dưới lầu, bên ngoài trời vẫn mưa, nến trong phòng lay động, bầu không khí này có chút quỷ dị.
Giằng co như vậy hồi lâu, đại sảnh vẫn lẳng lặng như trước, Nhạc Sở Nhân cũng không dám tiếp tục đi xuống
dưới. Nếu là trước kia, đến cả hang sói nàng cũng dám xông vào một lần,
hiện tại nàng lại không có cái lá gan đó. Chậm rãi bước lên bậc thang,
tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm đại sảnh im lìm, bên ngoài tiếng gió thổi rất lớn, mưa táp vào cửa sổ giống như có người dùng búa đập lên tường.
Nàng bước đến bậc thứ năm, đại sảnh trống trải đột ngột có một người khoác
áo choàng xuất hiện. Nước mưa nhỏ từ áo choàng xuống, theo sàn chảy ra
ngoài tựa như rắn nhỏ đang trường trên mặt đất. Tiếng gió thổi rất lớn,
Vọng Nguyệt lâu rơi vào yên lặng quỷ dị.