Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 217: Chương 136.2


trướctiếp

"Được. Chỉ là nàng phải đồng ý với ta, trước khi làm gì đi nữa, phải nói cho ta biết." Khẽ vuốt bên má nàng, đối với lần này tự tiện hành động của nàng, hắn có chút bất mãn (không vừa lòng).

"Hừ, nếu như chàng cũng gặp được chuyện gì đều nói cho ta, vậy thì ta cũng không cần giấu giếm. Tiểu Thương tử, ta biết rõ chàng sợ ta suy nghĩ quá nhiều đối với thân thể không tốt cũng đối với con không tốt. Nhưng chàng cũng hoàn toàn không biết, công lực ẩn núp của chàng quá bình thường rồi, coi như chàng không nói ta cũng vẫn nhận thấy được. Ngược lại để cho ta không ngừng phỏng đoán, phí đầu óc, còn không bằng chàng trực tiếp nói cho ta biết, tránh cho ta đoán mò." Hắn bất mãn, nàng còn chưa có bực mình đấy.

Cười ra tiếng, Phong Duyên Thương cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng, sau đó ôm bả vai nàng từ từ đi về phía Vọng Nguyệt Lâu.

"Được, đều nói cho nàng biết. Mỗi ngày ta sẽ nói cho nàng đang gặp qua người nào bộ dạng ra sao có gia thất hay chưa đều nói hết, được không?" Âm thanh chứa đầy dịu dàng dễ nghe làm say lòng người.

"La chàng nói đấy, không cho đổi ý, mỗi ngày trở về đều cùng ta báo cáo một lần." Nhạc Sở Nhân hừ nhẹ, làm bộ giận, nếu cẩn thận nghe thì thật ra tràn đầy nũng nịu.

"Xin nghe theo mệnh lệnh của Vương phi." Kéo dài giọng, sau đó kèm theo một hồi tiếng cười khẽ dễ nghe, nhộn nhạo quanh quẩn trong trời đất.

Nóng bức mùa hè cuối cùng cũng bị gió thu mát mẻ đuổi đi, mùa thu năm nay tới rất sớm, giống như cũng ám hiệu trước năm nay sẽ trôi qua không yên tĩnh.

Kể từ khi tiến vào mùa thu, thời tiết thật không tốt. Mưa rơi liên miên, đã có nhiều lần mưa to, nước tràn đê gây ngập đã làm hỏng hoa mầu.

Trong lúc nhất thời cả triều đình cũng bận rộn, tất cả triều thần tâm phúc của Phong Duyên Thiệu đều đi khu vực gặp nạn, kêu gọi được một khoản tiền lớn dùng trợ giúp nạn thiên tai. Mặc dù thiên tai không báo trước, nhưng triều đình xử lý rất kịp thời, giành được tiếng tốt từ dân gian.

Có thiên tai, liền không thiếu được bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra ôn dịch. Khiến triều đình cùng Hộ Quốc tự hay Tế thế đường có liên quan cũng là phái ra nhân mã (nhân lực), cùng với y vũ tăng Hộ Quốc tự đi khu vực gặp nạn, hơn nữa Tế thế đường cùng Hộ Quốc tự cũng lấy ra không ít tiền bạc, giảm bớt gánh nặng cho triều đình không ít.

Lại thêm, Đạo Môn ở các nơi cũng bỏ chút của cải, nhờ Quốc sư Trần Tư An giao cho Hoàng Thượng. Mặc dù số lượng không tính là khổng lồ, nhưng việc này có lẽ là lần đầu tiên.

Đoán rằng có lẽ Đạo Môn sợ hãi, dù sao Phong Duyên Thiệu không giống với Đế Vương những thời đại khác đối với đan dược của Đạo Môn rất tin tưởng không nghi ngờ thậm chí si mê. Kể từ khi Phong Duyên Thiệu lên ngôi, đan dược Đạo Môn chưa bao giờ được đề cập, ngược lại vẫn luôn trọng dụng Hộ Quốc tự. Chuyện này khiến cho Đạo Môn lo lắng, nếu tiếp tục như vậy, bọn họ sao còn có cơm ăn? Vì vậy vì miếng cơm về sau, họ không tiếc bỏ ra lượng lớn tiền bạc, để tỏ rõ thái độ.

" Đạo Môn các ngươi tổng cộng góp hai triệu lượng? Chậc chậc, còn nhiều bằng một mình ta quyên." Mưa thu liên tục, trong đình hóng mát của Quốc sư, Trần Tư An đang ngồi trên ghế đá thưởng thức trà độc môn dưỡng nhan nghe Nhạc Sở Nhân chậc chậc thở dài, trong giọng nói không khỏi châm chọc.

Ngược lại Trần Tư An không đổi sắc mặt, dù bị châm chọc hắn cũng rất bình tĩnh, thong thả ung dung pha trà, mái đầu bạc trắng trong thời tiết mưa dầm đặc biệt lóa mắt.

"Du cho là một đồng một xu nếu dùng chỗ chính đáng, đó cũng là một công đức."

"Nếu ngươi nói như vậy, công đức của ta giống như hơi nhiều." Một đồng một xu? Như vậy của nàng là vô số một đồng một xu đó.

"Công tội bù trừ, ngươi vẫn là ngươi." Trà nấu xong, hắn vừa động thủ dập lửa, vừa lạnh nhạt nói.

Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân cười đến vui vẻ, "Ta làm chút chuyện này còn cần dùng tới mỗi người các ngươi treo trên khóe miệng sao? Đã qua gần hai tháng,


trướctiếp