Màn đêm buông xuống, ban đêm phương Bắc lạnh hơn phương Nam rất nhiều.
Kim Điêu như xé gió bay trong đêm đen, gió lạnh gào thét tựa như những
con dao sắc bén, quật vào người vừa lạnh vừa đau.
Bay qua cửa
khẩu, tiếp tục bay về phương Bắc, đi qua những rặng núi cao sừng sững
trải dài liên miên, mưa tuyết rơi trong đêm tựa như có chút phát sáng,
trong đêm tối mù mờ dường như có chút vẻ đẹp riêng.
Mắt Kim Điêu
tinh hơn con người rất nhiều, trong chốc lát đã tìm thấy nơi bày quân
ban ngày, ngả người liệng xuống mặt đất tuyết phủ.
Ngồi trên lưng Kim Điêu, Nhạc Sở Nhân thẳng lưng nhìn phía trước, trong ánh trăng mờ
ảo, một vùng đất trừ tuyết phủ thì chỉ còn gió lạnh.
Nàng thở dài một hơi, hơi thở nhanh chóng bị đóng đông thành một làn khói trắng làm tầm mất trở nên mơ hồ.
Tiếng hô hấp giữa thiên địa tĩnh lặng này dường như trở nên phóng đại hơn,
thời tiết khắc nghiệt thế này, muốn nghe tiếng ếch gọi bạn, tiếng côn
trùng kêu trong những đêm hè là một điều xa xỉ.
Ước chừng qua một khắc đồng hồ, trong sự yên lặng của đất trời, tiếng cạc cạc quen thuộc
mãnh liệt truyền đến, thê lương mà chói tai.
Chân
mày dần nhướng lên, Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhín về phương xa, màn đêm
đen như đổ mực, thế nhưng âm thanh cạc cạc ngày càng gần, hơn nữa còn có tiếng trạc cây bị đạp đổ khiến cho một góc rừng lộ vẻ chết chóc.
Trong ánh trăng mờ, một đàn Ô Nha* như những đám mây đen từ đằng xa bay tới,
chúng tựa như những con cá diếc vượt sông. Màn đêm đã che đi rất nhiều,
nếu không với số lượng này mà nhìn vào ban ngày chắc chắn sẽ gây hoang
mang sợ hãi.
*Ô Nha: quạ đen, mình để Hán Việt nghe rất huyền bí.
Nhạc Sở Nhân không bị trận thế này gây ghê tởm, nàng yên lặng nhìn đám Ô Nha đang dần bay qua đỉnh đầu mình, mày nhíu thật chặt.
“Bùi Tập Dạ, ngươi có thấy ghê tởm hay không?” Đám Ô Nha phành phạch bay
trên đỉnh đầu, Nhạc Sở Nhân đúng là hết nói nổi. Nghe bọn chúng cạc cạc
gọi bạn, mặt nàng đen đi một nửa.
“Ha ha, tất nhiên không thể so
với Kim Điêu của nàng rồi! Số lượng không lồ như thế này nàng không cảm
thấy rất uy phong sao?” Tiếng cười quái dị từ xa truyền đến, lẩn lách
trong rừng rậm. Đây chính xác là giọng của Bùi Tập Dạ, tuy nhiên tiếng
cười quá khó nghe rồi.
Khẽ quát một tiếng, Nhạc Sở Nhân từ trên
lưng Kim Điêu nhảy xuống, Kim Điêu lao vút lên như tên bắn, bầy Ô Nha
đang quần vũ thành một tổ nhanh chóng bị xé tan, sau đó nhanh chóng đuổi theo Kim Điêu, dường như đây chính là nhiệm vụ của bọn chúng.
Nhạc Sở Nhân hừ lạnh, thu hồi tầm mắt, nàng nhìn khu rừng bị bóng đêm bao
trùm, từng đụm tuyết trắng này là nơi nàng giăng bẫy, trùng trùng điệp
điệp trải dài cả nghìn mét. Bùi Tập Dạ không qua được, hắn đứng trong
rừng nhìn nàng, chỉ là mắt nàng không như những ngườu tập võ, nàng không thể nhìn thấy hắn.
“Bây giờ ngươi có thể bắt đầu trận quyết
chiến ngươi chờ mong đã lâu, bẫy của ta toàn bộ đều là cổ chướng, nếu
ngươi có thể phá hết, ván này ngươi thắng. Trong vòng nửa tháng, ta sẽ
không ngăn cản ngươi làm bất cứ việc gì, như thế nào?” Toàn thân nàng
được bao bọc bởi một cái áo choàng lông xù, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ
nhắn, trong bóng đêm càng kiều diễm mê người.
“Quả nhiên độc nhất lòng dạ nữ nhân, nàng đang tính phàm là nơi đại quân ta tới đều trúng
bẫy của nàng? Bản thiếu phá một bẫy thì còn vô số bẫy liên hoàn chờ ta
phá. Nàng muốn ta mệt chết sao?” Âm thanh Bùi Tập Dạ từ xa truyền đến,
rõ ràng rất bất mãn.
Nhạc Sở Nhân cười to, vui vẻ nói: “Vậy phải
xem bản lĩnh của ngươi rồi. Người làm trời nhìn, ngươi dọa sợ dân chúng
biên quan, nên ta nghĩ hôm nay ngươi phairr gặp báo ứng.”
“Đó là
do nàng không tuân thủ cam kết, rõ ràng nàng đồng ý với bản thiếu là sẽ
đến phương Bắc, ta vừa đi nàng liền chạy đến phương Nam.” Nhắc tới
chuyện này, Bùi Tập Dạ không khỏi tức giận, giọng nói hết sức không tốt.
“Ta cùng phu quân đoàn tụ có gì không ổn? Bùi Tập Dạ, ngươi quản nhiều quá
rồi đấy.” Nghe giọng nói tức giận của hắn, tâm trạng Nhạc Sở Nhân lại
thấy thoải mái. Hình như hắn càng tức giận, nàng càng thấy vui vẻ.“Hừ,
chọc giận bản thiếu nàng rất vui sao? Nếu hôm nay nàng thua, nàng liền
theo bản thiếu về, sau đó không cho phép nàng gặp lại Phong Duyên
Thương.” Hắn cả giận gào to với nàng.
“Phải xem
ngươi có bản lĩnh không đã, mời.” Nhạc Sở Nhân cười, từ trong áo choàng
lấy ra mộ chiếc địch mạ vàng, đặt trên môi, tiếng địch du dương vang
lên, xuyên qua màn đêm tĩnh lặng.
Trong ánh trăng mờ tối, mặt đất tuyết phủ tựa như có thứ gì đó đang cố gắng phá ra, hàng loạt dây leo
phá đất bò ra, rậm rạp chằng chịt trùng điệp, so với bầy Ô Nha cũng
không kém phần ‘uy phong’.
Thật may giờ là trời tối, xung quanh không có một bóng người cho nên dù nhìn ghê tởm muốn chết cũng không có ai mà ghê tởm.
Dây leo chính xác hướng phía khu rừng mà bò đến, mùi hôi thối phiêu tản
trong không khí. Đan Ô Nha trên cao ngửi thấy mùi này, đồng loạt dừng
việc đuổi theo Kim Điêu, đồng loạt rớt thẳng xuống mặt đất.
Kim
Điêu bay rất cao, chao liệng trên đầu Nhạc Sở Nhân, vị trí này của nó
thấy rất rõ ràng, dây đen chằng chịt bò không nhìn thấy mặt đất, mà chỉ
bò đến hướng Bắc. Lướt qua đất tuyết, lên núi cao, kể cả sông băng cũng
không ngăn được chúng.
Mùi hôi thối ngày càng nồng, tiếng địch
vẫn không ngừng thổi, trong rừng đồng loạt nghe thấy tiếng cây cối bị đổ gãy, trong đêm đen dường như âm thanh này ngày càng phóng đại hơn.
Ngày thườngNhạc Sở Nhân vẫn trầm ổn thổi địch giữa mùi khó ngửi này, chỉ là
hôm nay có chút kỳ quái, mùi hôi thối này làm cho nàng có chút buồn nôn.
Chẳng lẽ Bùi Tập Dạ có phương pháp giải quyết? Hắn đốt chúng ư?
Tiếng địch ngừng lại một chút, nàng hít một hơi sâu, muốn thử xem có mùi cây cối bị cháy khét hay không.
Vậy mà khi ngửi thấy thứ mùi này, cổ họng nàng như bị thứ gì nghẹn lại, tựa như muốn nôn.
Một tay nàng che ngực, trong dạ dày cuồn cuộn khó chịu.
Tiếng địch dừng lại, cổ chướng không thể tiến lên được nữa, nhân cơ hội này,
Bùi Tập Dạ nhanh chóng phá chướng, trong rừng có tiếng nổ rất vang. Cây
cối bị văng tung tóe, bông tuyết vẫn cứ bay đầy trời, trong khoảng trăm
mét mọi thứ trở nên hỗn độn rất nhiều.
Đạp tuyết lui lại mấy
bước, nặng nề cầm địch lên môi, cổ chướng vẫn tiếp tục bò, những mảng
gãy lìa ngay tức khắc mọc dài, tiếp tục bò hướng Bắc.
“Nhạc Sở
Sở, nàng có phải không nỡ làm bản thiếu bị thương đúng không?” Nàng mới
dừng lại một chút, tiếng hài lòng của Bùi Tập Dạ từ trong rừng vang lên, Nhạc Sở Nhân không nhịn được hừ lạnh, trầm trầm thổi địch, đẩy nhanh
tốc độ bò.
“Thẹn quá hóa giận? Ha ha ha.” Hắn vui vẻ cười to, lấn át tiếng bò xào xạc của cổ chướng.
“Ngươi có thể bớt ghê tởm được không?” Nàng tức không chịu được, rống to một
tiếng, cổ chướng ngay lập tức dừng lại, mùi hôi thối vẫn cứ phiêu tản
trong không khí.
“Dĩ nhiên là được.” Bùi Tập Dạ đáp lời, sau một khắc địa chấn rung lắc dữ dội, tiếng vang ầm ầm từ trong rừng truyền
lại, tất cả địa phương mà cổ chướng bò qua đều bị nổ mạnh. Tuyết bay đầy trời, nhìn tựa như sấm sét giữa ban đêm.
Không để ý đến tiếng nổ này, Nhạc Sở Nhân nhanh chóng lùi về phía sau, tuyết quá dầy, nàng đứng không vững liền đặt mông xuống đất, cúi đầu nôn ọe.
“Ụa…mẹ nó,
ngươi thực sự rất buồn nôn.” Nhạc Sở Nhân thở mạnh một hơi, nàng không
nghĩ bản thân mình sẽ thảm hại đến thế. Mùi này thực sự chưa là gì so
với những mùi hôi khác nàng ngửi trong dĩ vãng, đây là lần đầu tiên nàng thấy nó đáng sợ đến như vậy, tanh tanh hôi hôi, giống mùi tôm ưởi cá
chết trộn lẫn mùi thi thể phân hủy, khó ngửi muốn chết.