Tầm mắt Phong Duyên Thương nhìn Nhạc Sở Nhân rồi đảo qua Diêm Cận vẫn đang hôn mê trên giường, sau đó hỏi: “Sở Sở?”
Vừa nghe thấy từ này, Nhạc Sở Nhân liền hiểu rồi, nàng lắc đầu nói: “Chàng
không nên so đo như vậy chứ, hắn sốt đến nóng đầu mà thôi.”
Từ từ gật đầu biểu thị mình đã hiểu, chỉ là vẻ mặt kia của hắn là như thế nào?
“Chàng đừng có mà đoán mò, lòng ta vẫn vững như bàn thạch, cõi đời này ta chỉ
nhận định một mình chàng.” Nàng nhanh chóng nói lời ngọt ngào với hắn,
nam nhân này rất nhỏ mọn.
Phong Duyên Thương cười cười, lắc đầu
một cái: “Ta biết mà.” Tâm nàng vững như bàn thạch, hắn biết, nhưng
riêng điều đó hình như vẫn không ngăn trở được việc nam nhân khác ái mộ
nàng. Cũng đúng, nàng mê người như vậy, chỉ cần là người có mắt đều yêu
mến nàng.
“Lại nói phẩm tính Diêm Cận đoan chính, hắn tuyệt đối
không phải loại người như vậy. Ngũ ca vẫn kêu ta là Sở Sở đấy thôi, đây
chỉ là tình huynh muội, tình bằng hữu.”Đến gần hắn, Nhạc Sở Nhân giang
tay ôm cổ hắn, chân thành giải thích cho hắn hiểu. Nàng tin tưởng Diêm
Cận không phải loại người như vậy, bởi vì nàng tin tưởng nhân phẩm của
hắn, còn tin tưởng hơn cả chính bản thân mình.
Đưa
tay ôm eo nàng, Phong Duyên Thương ngẩng đầu nhìn nàng, mỉm cười, bày tỏ bản thân hắn rất tin tưởng điều này. Nhìn mắt nàng, hắn biết nàng nói
thật, nàng chưa từng có ý nghĩ nào khác.
“Ta hiểu mà. Ta tin
nàng, ta cũng tin Diêm Tướng quân.” Nhạc Sở Nhân nặng nề gật đầu, chỉ
cần hắn không nghi ngờ, nàng liền an tâm. Nếu không khi chăm sóc Diêm
Cận, nội tâm nàng liền sinh ra cảm giác khó chịu, nàng không muốn làm
Phong Duyên Thương không vui.
Trời dần tối, cuối cùng Diêm Cận cũng đã hạ sốt, mặc dù vẫn còn nóng nhưng đỡ hơn buổi trưa nhiều lắm.
Phong Duyên Tinh lại bưng bát thuốc hắn vừa sắc đi vào, Nhạc Sở Nhân vẫn là
người đút thuốc cho Diêm Cận, sau nửa canh giờ, nàng lại đút cho hắn một ít cháo loãng.
“Thất tẩu, tẩu đi dùng bữa đi, đệ ở đây trông
Diêm Tướng quân.” Phong Duyên Tinh bưng mâm thức ăn đi vào, trên người
hắn còn tỏa ra khí lạnh.
“Đệ ăn chưa?” Hai ngày hôm nay, Phong Duyên Tinh bận rộn cũng giống nàng nhưng trông hắn lại rất có tinh thần.
“Đệ ăn rồi. Thất tẩu mau ăn đi, để lạnh không tốt đâu.” Hắn rất thân thiết
săn sóc, để mâm thức ăn lên bàn sau đó đi về phía chiếc giường.
Nàng ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, tuy chỉ là những món ăn bình thường nhưng lại khiến nàng có cảm giác rất đặc biệt.
Phong Duyên Tinh ngồi bên giường dùng khăn lông lau người cho Diêm Cận, dù
sao nam nữ hữu biệt, Nhạc Sở Nhân chỉ lau cánh tay và vùng ngực của hắn. Phong Duyên Tinh lau toàn thân một lần, vừa lau vừa nói: “Diêm Tướng
quân cũng đã có chút hạ sốt, nhịp tim vững vàng, Diêm Tướng quân chắc
chắn không sao.”
“Ừ, không sao nữa rồi, giờ chỉ cần hắn tỉnh lại
là ổn.” Cũng không biết khi nào Diêm Cận sẽ tỉnh, chỉ bằng với nghị lực
của hắn, nàng nghĩ hẳn là cũng sớm thôi.
“Hắn phải dưỡng thương ở đây lâu đấy. Ai dà, tin tức Diêm Tướng quân bị trọng thương cũng không
được tiết lộ ra ngoài, nếu không phía Bắc chắc chắn đại loạn.” Bắc Cương rất kiêng kị Diêm Cận, nếu biết hắn bị trọng thương, tình thế chuyển
sang nguy cấp.
“Đệ nói đúng.” Nhạc Sở Nhân gật đầu đồng ý, nhân phẩm của Bùi Tập Dạ không thể tin tưởng được.
“Hiện tại phía bắc đổ tuyết lớn, cũng không biết Bắc Cương có muốn giao chiến với Tây Cương nữa không? Tây Cương mỗi khi mùa đông đến bão tuyết vô
cùng nguy hiểm, nam tử hán cao hai thước cũng có thể bị thổi bay, nếu
vẫn cứ nhất định phải đánh, hai bên tổn thất là không thể nghi ngờ.”
Phong Duyên Tinh hiểu rất rõ tình hình thời tiết của các nước, tuy hắn
trước kia kiêu căng ngạo mạn nhưng không phải không có kiến thức.
“Tất cả đều phải xem tâm tình của Bùi Tập Dạ, nếu hắn thoải mái vậy thì
ngưng chiến, nếu hắn không vui, vậy Tây Cương phải cố mà bồi hắn chơi
rồi.” Nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh phương Bắc bão tuyết mịt mờ trắng xóa, mới nghĩ thôi mà đã thấy vô cùng gian khổ rồi.
Phong Duyên Tinh nghiêng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân một cái, cười nói: “Thất tẩu,
tẩu hiểu rất rõ Bắc Vương, người đời đều nói người hiểu bản thân mình
nhất là kỳ phùng địch thủ của mình, quả nhiên là vậy.”
Nhạc Sở
Nhân vô vị nhíu mày, đũa trên tay vẫn không có ý dừng lại: “Ta không
hiểu hắn, nếu hiểu, ta đã đoán hắn đem quân đi đánh Tây Cương từ lâu
rồi, đỡ công lo lắng bao lâu nay.”
Phong Duyên Tinh không hiểu, chỉ nhìn Nhạc Sở Nhân ăn cơm trông rất ngon miệng, không nói điều gì nữa.
Một lúc sau, Nhạc Sở Nhân trở lại cái bàn tính làm một giấc khôi phục sức
lực, lại phát hiện lông mi Diêm Cận có chút rung động. Nàng không khỏi
mở to hai mắt, khẽ khom lưng nhìn hắn.
Lông mi hắn vẫn rung không ngừng, ước chừng qua hai phút, đôi mắt hắn từ từ mở ra.
Nhạc Sở Nhân đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là vui mừng, không ngờ hắn tỉnh
lại nhanh như vậy, trong khi đó hắn vẫn còn chưa hạ sốt.
“Diêm Cận?” Hắn hé nửa đôi mắt, con ngươi nhìn có chút mông lung. Nhạc Sở Nhân khẽ gọi, hắn có thể nghe thấy được.
“Ừ. Huynh có thấy choáng vàng đầu óc không? Khát nước sao? Hiện tại huynh
không nên cử động, nếu mệt mỏi thì cứ tiếp tục ngủ đi.” Nàng liên tiếp
nói chuyện, hắn có thể tỉnh lại, nàng hoàn toàn an tâm rồi.
Diêm
Cận nhìn mọi vật vẫn còn khá mông lung, chỉ là loáng thoáng thấy rõ mặt
của Nhạc Sở Nhân, nhưng toàn thân hắn đều đau, đầu lại có chút váng
khiến cho hắn cảm giác không chân thật, hơn nữa những lời quan tâm Nhạc
Sở Nhân vừa nói làm cho hắn càng chắc chắn đây chỉ là mộng.
“Sở Sở.” Hắn nâng tay phải lên, tuy nhiên cũng không cao lắm.
Nhìn hắn giơ tay lên, Nhạc Sở Nhân có chút không rõ, nàng cầm lấy tay hắn hỏi: “Huynh muốn nói gì sao?”
Diêm Cận không nói gì thêm, hắn chỉ dùng hết sức lực nắm lấy tay nàng, chống đỡ không nổi nữa mới nhắm mắt lại.
Tuy hắn ngủ mê man nhưng tay vẫn không buông tay nàng. Nhạc Sở Nhân đoán
hắn có thể là quá đau, thương thế nặng như vậy, chính là cảm giác đau
đến thấu xương, kể cả trong giấc ngủ mê man, cơn đau vẫn cứ dai dẳng
không dứt, cảm giác đó nàng hiểu.
Hồi lâu, nàng chợt nghe bên
ngoài trướng có động tĩnh, Nhạc Sở Nhân cơ hồ phản xạ có điều kiện liền
đẩy tay Diêm Cận ra. Sau đó nàng mới sững sờ, có chút buồn cười, nàng
đúng là lo lắng Phong Duyên Thương không vui.
Người đi vào quả
nhiên là Phong Duyên Thương, hắn không hề có thời gian rảnh rỗi, hiện
tại Ưng Kỵ quân đang truy lùng quân đội Hứa Xú khắp nơi, bọn chúng trốn
vào trong núi sâu, dùng chiến thuật đánh du kích với Ưng Kỵ quân.
Sắp tới cuối năm, Nam Cương cùng Đại Yến đều mở cửa khẩu, các thành trì
từng bị đánh chiếm của Đại Yến vẫn đang trong quá trình trùng tu, thượng triều phái người xuống, đẩy nhanh việc sửa chữa, kêu gọi dân chúng quay lại cố hương, được triều đình phát ngân lượng, dùng làm lễ mừng năm
mới.
Hắn bàn giao công việc với người thượng triều phái tới, lại phải báo cáo tình hình Nam Cương hiện tại cho Phong Duyên Thiệu, cơ hồ bận
tới nỗi chân không chạm đất.
Sắp tới nửa đêm mới rảnh ra chút ít thời gian, liền vội vàng chạy tới đây.
“Thế nào rồi?” Nhìn thấy Nhạc Sở Nhân, khóe môi hắn khẽ cong lên, mi tâm tràn ngập nhu sắc.
“Mới vừa tỉnh lại, mặc dù có thể quá đau mới tỉnh nhưng đây là một triệu
chứng tốt. Hiện tại hắn có hơi sốt, đến sáng mai sẽ không còn sốt nữa.
Cần Vương Điện hạ, không thể không kể công lao của ngài rồi.” Nàng đứng
dậy đón hắn, trên người hắn vẫn còn vương hơi lạnh từ bên ngoài.
“Vậy thì tốt rồi. Tối nay nàng có cần phải canh chừng nữa không?”Giọng hắn
rất bình thản, chính Nhạc Sở Nhân cũng không phát hiện ra điểm kỳ quái
nào.
“ Phải đợi đến lúc hắn hoàn toàn hạ sốt, nếu phát sinh tình
huống ngoài ý muốn, ta sợ người khác sẽ không biết cách xử lý.” Nàng vùi đầu vào lòng hắn, thật nhớ cái ôm ấm áp của hắn.
“Được, nàng phải khổ cực thêm một đêm nữa rồi.” Phong Duyên Thương nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng nàng, đau lòng nói.
“Chàng mới là người khổ cực, có phải chàng chưa dùng bữa tối đã đến đây đúng
không? Ta nghe thấy dạ dày của chàng phản kháng rồi nhé.” Nàng ngửa đầu
nhìn hắn, mặt mày cong cong, tư thế ôm thế này, nàng thích.
Phong Duyên Thương cúi xuống nhìn nàng, khóe mắt
đuôi mày hắn đều tràn ngập nhu tình, khẽ cúi đầu hôn nàng một cái, ôn
hòa nói: “Một lát sau ăn cũng không muộn, ta muốn ở cùng nàng một lát.”
“Được thôi.” Nàng khập khiễng hôn hắn, bên trong trướng xuân sắc tràn ngập thay cho yên tĩnh thường ngày.
Ngày hôm sau, Diêm Cận hoàn toàn hạ sốt, hơn nữa cũng đã tỉnh lại.
Hắn rõ ràng là đau quá mà tỉnh, cả thân thể không thể động đậy, cơn đâu
thấu xương từng dây từng phút kéo căng dây thần kinh của hắn, loại đau
đớn dằn vặt này người thường khó lòng có thể nhịn.
Nhạc Sở Nhân
bưng bát thuốc đi tới gần giường, nàng cúi đầu nhìn hắn, khóe môi cong
cong: “Ta biết huynh hiện tại đang rất đau, càng đau càng chứng tỏ miệng vết thương đang khép lại rất tốt. Thương thế của huynh quá nặng, giờ ta nghĩ lại cũng cảm thấy rất ghê.”
Nghe Nhạc Sở Nhân nói chuyện,
khuôn mặt đanh lại của Diêm Cận dần nhu hòa xuống, đầu óc vẫn còn ong
ong, nghe tiếng nàng nói chuyện cứ như có ngàn vạn con ong đang bay quay đầu hắn.
“Uống thuốc trước, sau đó ta sẽ thay thuốc* cho huynh,
sau đó là châm cứu lưu huyết**.” Nàng ngồi xuống mép giường, một tay
nâng đầu hắn, một tay bưng bát thuốc đến gần môi hắn.
*Thay thuốc này là xem xét vết thương và thay băng gạc.
**Lưu huyết: đẩy nhanh tuần hoàn máu.
Hắn rất phối hợp mà uống, tựa như không hề cảm thấy vị thuốc đắng.
“Hiện giờ tin tức huynh bị thương đã được bảo mật, trừ doanh địa này và Ngũ
ca ở Hoàng Thành, không có người nào biết. Đây là lần đầu tiên huynh bị
thương nặng như vậy sao? Hôm đó tại sao huynh không tránh. May mắn huynh khỏe mạnh, có thể so với mình đồng da sắt được luôn rồi, phải người
khác đã bị chém thành hai mảnh từ lâu rồi.” Nàng không ngừng nói, cả
doanh trướng chỉ còn nghe thấy giọng nàng liến thoắng, Diêm Cận ngược
lại nửa chữ cũng không nói.
Cúi đầu nhìn nơi bị băng như bánh
trưng, Diêm Cận khẽ cau mày, hắn cũng rất muốn phối hợp với nàng nhưng
căn bản người chẳng có một chút hơi sức nào.
Lớp băng dần được
tháo ra, dưới mảnh vải màu trắng là các vết thương chồng chéo lên nhau,
chúng đang có dấu hiệu hồi phục khá tốt.
Từ từ thoa thuốc, sau đó châm cứu lưu thông máu. Vốn dĩ rất đau nhưng thủ pháp của Nhạc Sở Nhân
rất tốt, không hề cảm thấy có một chút đau đớn nào, châm dài đâm vào rất sâu, ngón trỏ cong lên lại hạ xuống, thủ pháp hết sức điêu luyện.
“Khi nào ta mới có thể rời giường?” Diêm Cận mở miệng, âm thanh vô lực.
“Gấp cái gì? Huynh mới từ Quỷ Môn Quan bò lại đã muốn chạy nhày một lần
nữa?” Nhạc Sở Nhân quát khẽ, động tác trên tay vẫn chưa dừng lại.
“Không cử động được như thế này không khác phế nhân là mấy.” Hắn trả lời, hơn nữa trả lời rất nghiêm túc.
“Huynh mới vừa chém rớt đầu tên Hứa Xú nổi danh Tam quốc, vậy mà còn nói mình
là phế nhân? Vậy chúng ta là cái gì? Chú trùng* sao?” Nhạc Sở Nhân nhìn
hắn vô lực nói, hắn yêu cầu quá cao đối với bản thân rồi.
*Chú
trùng: một loại sâu thân mềm chuyên đục khoét gỗ, gần giống với mối,
hoặc cũng có thể là mối, ta không hiểu ý Nhạc Sở Nhân khi so sánh với
loài này là gì ==”
“Chiến sự sao rồi?” Mục tiêu chính của hắn là Hứa Xú, còn cả quá trình giao chiến hắn đều không có tâm trí để quản.
“Rất tốt. Huynh cứ yên tâm nghỉ ngơi. Hứa Xú vừa chết, bộ hạ của hắn liền
tan tác như pháo hoa.” Trên người Diêm Cận cắm mấy chục ngân châm, nhìn
xa đúng là rất giống một con nhím khổng lồ.
“Thế là tốt rồi.” Hắn vui mừng nói, thanh âm cũng mềm đi không ít.
“Được rồi, huynh có thể hoàn toàn an tâm rồi. Giờ huynh nói cho ta biết cảm
giác bây giờ của huynh thế nào, vẫn còn đau đúng không?” Nàng đứng bên
giường nhìn hắn giống như cái bị rách bị vá chằng chịt, lòng nàng không
khỏi có chút khó chịu.
“Ừm.” Chỉ có một cảm giác, đó chính là đau.
“Xin lỗi, ta không thể giúp gì được.” Nếu khiến hắn có thể bớt đau hơn, nàng tuyệt đối có thể làm được, tuy nhiên vết thương khôi phục càng lâu mà
có thể sẽ gây ra cảm giác nghiện.
“Không sao. Ta vẫn chịu được.”
Con ngươi minh bạch tựa như băng tuyết tan rã, mi tâm lạnh lùng mềm đi
không ít, thoạt nhìn rất dễ nhìn.
“Sắp cuối năm rồi, sợ rằng năm
nay huynh phải ăn Tết trên giường thôi. Còn nhớ năm ngoái, chúng ta mới
vừa quen nhau, một năm này xảy ra quá nhiều chuyện, ta đến giờ vẫn cảm
thấy rất hỗn loạn, chuyện cứ như vừa xảy ra ngày hôm qua vậy.” Nhạc Sở
Nhân dùng những câu chuyện dời đi sự chú ý của hắn, giọng nói nàng khá
mềm nhẹ.
“Ừ, rất sống động.” Hắn khé khép mắt, nhân sinh tựa như
lần đầu gặp gỡ. Trong tâm trí luôn có một đôi mắt mang theo kinh ngạc
nhìn hắn, sáng trong như thế, tựa như một chiếc gương phản chiếu lại
toàn bộ thế giới.
Cười khẽ, nàng cũng rất muốn nói ‘rất sống
động’, trong ấn tượng vẫn còn bóng người thiếu niên lạnh lùng trầm ổn
bình tĩnh đang nhìn nàng, không có bất kỳ cảm xúc nào nhưng lại khiến
người ta khó có thể bỏ qua.
Nàng nghĩ, có lẽ rất nhiều năm sau
đó, nàng cũng vẫn sẽ nhớ mãi bóng lưng ấy, vừa khéo như thế, hai người
bốn mắt chạm nhau, tri âm tri kỷ.