Cảm nhận được lão Ngũ đang gọi, Mạc Vấn ngay lập tức lên đường trở về, không hái xuống gốc Càn Khôn Đằng nữa.
Trước khi vào núi hắn đã từng nói với lão Ngũ, không phải là việc gấp thì đừng có gọi hắn về, cho nên lão Ngũ gọi lần này nhất định là ở nhà
xảy ra biến cố. Trên đường về hắn vắt óc suy đoán xem trong nhà có thể
có biến cố gì. Lúc này Vương gia đang tranh quyền đoạt thế với hoàng
tộc, chắc hẳn không rảnh phân thần tới tận biên giới đuổi bắt hắn. Nhưng mà trừ chuyện này ra có vẻ cũng không chẳng còn chuyện gì gấp gáp nữa.
Trong lòng nóng vội nên hắn đi rất nhanh. Gặp đường núi khó đi, Mạc
Vấn thi triển thân pháp toàn lực mà đi, chạng vạng tối hôm sau chạy về
tới tiểu trấn.
Ở nhà, vợ chồng lão Ngũ đang ăn cơm tối, thấy Mạc Vấn trở về lập tức lấy thêm bát đũa, nấu thêm cơm canh.
"Ngựa chạy đi đâu rồi ?" Mạc Vấn hỏi lão Ngũ. Nhà cửa vẫn như thường, nhưng ngựa trong chuồng đã không thấy đâu.
"Bị cường đạo bắt đi rồi." Lão Ngũ dọn tới cái ghế cho Mạc Vấn, "Ngày hôm qua có một đám cường đạo tới thôn thúc giục lương thực, nhìn trúng
ngựa của chúng ta."
"Cường đạo thúc giục lương thực là sao?" Mạc Vấn nhíu mày hỏi.
"Trong núi có một đám cường đạo, cứ cách ít ngày lại tới một chuyến,
người trong trấn phải nộp lương thực cho bọn hắn, nếu không nộp sẽ bị
giết." Lão Ngũ chỉ tay về hướng Tây Nam.
"Bọn chúng cần lương thực thì cho bọn chúng là được." Mạc Vấn lắc đầu cười khổ, hắn vượt năm trăm dặm đường núi chạy về hết sức khổ cực, lúc
này hai chân vẫn còn tê dại.
"Cần lương thực chỉ là chuyện nhỏ, lần này bọn chúng đã bắt ngựa rồi, ngộ nhỡ lần sau nhìn thấy nàng thì biết làm sao?" Lão Ngũ chỉ Vương
Nguyên Dung đang bận rộn dưới bếp.
Mạc Vấn nghe vậy không nói gì thêm. Ban đầu khi đến đây hắn đã nghi
ngờ, tại sao nơi này đồng ruộng phì nhiêu mà người dân lại bị đói, thì
ra trong núi có nhiều cường đạo, nông dân khổ cực làm ra lương thực đều
bị bọn chúng cướp hết.
"Ngươi biết cường đạo có bao nhiêu tên không?" Mạc Vấn trầm ngâm một lát rồi lại hỏi lão Ngũ.
"Lần trước tới mười mấy tên, đều là người Man di, tên nào cũng cao lớn thô kệch." Lão Ngũ trả lời.
"Chuyện này rất khó giải quyết, không ra tay thì thôi, đã ra tay là
phải giết sạch, nếu không ắt sẽ bị bọn chúng trả thù." Mạc Vấn thấp
giọng, "Theo ý ta, nên để cho Vương cô nương tránh đi một chút, chúng ta vừa mới đến chỗ này không nên gây quá nhiều thị phi."
"Cường đạo cách hai ba tháng sẽ đến một chuyến, ngộ nhỡ chúng nhìn
thấy nàng thì sao? Ngộ nhỡ đúng lúc đó cậu lại không ở trong nhà thì
nàng chắc chắn sẽ bị bắt đi, ngộ nhỡ bị bắt đi..."
"Được rồi được rồi, ngộ nhỡ cái gì, chuyện này khoan hãy bàn." Mạc
Vấn thấy Vương Nguyên Dung bưng thức ăn đến liền giơ tay lên, tỏ ý bảo
lão Ngũ tạm thời không nói chuyện này nữa.
"Lão gia, cậu ra ngoài lâu như vậy, làm sao lại tay không mà về?" Lão Ngũ nhận lấy thức ăn để xuống bàn.
Mạc Vấn không trả lời lão Ngũ, bưng bát cơm lên ăn. Vương Nguyên Dung bưng thức ăn xong xin phép lui về sương phòng.
Lão Ngũ biết Mạc Vấn lúc ăn cơm không thích nói chuyện, có điều hắn
cũng không ngồi yên, nhanh chóng phát hiện ra cái tiểu đỉnh trong túi
vải, "Lão gia, cậu kiếm được cái bình nhỏ này ở đâu vậy?"
"Trong núi có một sơn động, bên trong động có một thi thể, thứ này
lấy được ở đó, dùng để luyện đan. Đan dược bên trong có độc đấy, ngươi
đừng có ăn." Mạc Vấn thuận miệng nói ra.
Lão Ngũ vừa nghe thấy có độc, luống cuống đặt cái đỉnh xuống.