Mạc Vấn thấy lão Ngũ ăn nói thiếu suy nghĩ như vậy, không khỏi nhíu mày
lại. Lão Ngũ biết mình lỡ lời vội vàng nói thêm, "Chúng ta là phạm nhân
bị quan phủ treo giải thưởng truy nã, phải chạy trốn khắp nơi, Vương cô
nương đi theo chúng ta nhất định sẽ chịu khổ đó."
"Chúng ta định
tới vùng biên ải, tìm một nơi yên tĩnh an thân." Mạc Vấn gật đầu nói
tiếp, lão Ngũ chữa cháy rất xuất sắc, ngay lập tức đã thay đổi từ chán
ghét sang thương cảm.
"Còn chưa thỉnh giáo tên họ của hai vị ân nhân?" Vương Nguyên Dung nhìn Mạc Vấn, rồi mới nhìn lão Ngũ hỏi.
"Đây là Mạc Vấn lão gia nhà ta, gọi ta là lão Ngũ là được." Lão Ngũ nhanh miệng cướp lời.
Mạc Vấn thấy vậy mỉm cười khoát tay, "Vương cô nương hiểu lầm rồi, ta tục
gia họ Mạc, tên chỉ có một chữ Vấn, không phải là không được hỏi."
Mạc Vấn: chữ Mạc nghĩa là chớ, đừng, không được; chữ Vấn nghĩa là hỏi.
Vương Nguyên Dung hiểu lầm ý nghĩa câu giới thiệu của lão Ngũ là: “Đừng
có hỏi tên lão gia nhà ta”:D. Sau này còn có vài người cũng hiểu nhầm
như thế nữa:)
Vương Nguyên Dung nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ,
lại nhẹ giọng hỏi tiếp, "Không biết hai vị ân nhân mắc phải tội tình gì
mà bị quan phủ truy nã?"
"Chúng ta làm sụp một ngọn núi, phá hủy
một ngôi mộ của nhà họ Vương. Vương gia ở nước Tấn quyền lực vô cùng
lớn, treo giải thưởng những năm trăm lượng vàng truy bắt chúng ta, giết
chết đem về vẫn còn được hai trăm lượng cơ đấy." Lão Ngũ một lần nữa
cướp lời.
Vương Nguyên Dung nghe vậy cúi đầu không nói. Mạc Vấn
thấy nàng vẻ mặt khác thường thì hơi nghi ngờ, chỉ là lúc này không tiện truy hỏi, đành bảo lão Ngũ chuẩn bị rời đi.
"Nếu hai vị ân nhân muốn lên đường, Nguyên Dung có thể gắng đi theo." Vương Nguyên Dung đứng dậy nói.
Lão Ngũ nhìn Mạc Vấn, Mạc Vấn trầm ngâm chốc lát rồi nói, "Vương cô nương
bị thương trên người, đi lại bất tiện, vả lại nơi này cũng không phải
chỗ tốt để nương thân, lát nữa chúng ta sẽ đi tìm xe ngựa, ăn cơm xong
liền chở cô lên đường."
"Đa tạ ân nhân." Vương Nguyên Dung đứng lên cảm ơn.
Mạc Vấn chỉ khoát tay một cái rồi cùng lão Ngũ đóng cửa ra khỏi phòng.
"Lão gia, hình như nàng biết chuyện chúng ta làm sập khu mộ đấy." Vào trong phòng, lão Ngũ liền thấp giọng bảo Mạc Vấn.
"Đôi giày nàng đi bị mài mòn không nặng, chắc là bị nhốt trong xe chở tới
nơi này. Lúc xảy ra chuyện nàng chắc hẳn vẫn còn ở Đô thành, nàng lại là người họ Vương, biết chuyện cũng chẳng có gì lạ. Ngươi mau đi mua một
chiếc xe ngựa, ta đi pha chút thuốc cho nàng uống." Mạc Vấn xoay người
ra ngoài.
Một giờ sau, ba người ăn xong điểm tâm. Lão Ngũ đánh xe ngựa, chở Vương Nguyên Dung tiếp tục đi về phía Bắc. Mạc Vấn là đạo
nhân, Đạo gia nghiêm cấm đạo nhân cưỡi ngựa ngồi kiệu, ngay cả ngồi xe
ngựa cũng không thể, huống chi Vương Nguyên Dung còn đang ở trên xe, nên hắn đành đi bộ theo sau.