"Tới đúng lúc lắm." Bách Lý Cuồng Phong chửi bậy một tiếng đi tới phía cửa.
Mọi người thấy thế vội vàng đứng dậy đi theo. Tới cửa liền phát hiện
một đội quan binh người Hồ đang cưỡi ngựa chiến chạy như bay từ đoạn
đường phía đông mà đến. Những binh lính người Hồ trên đường phố phi ngựa cũng không hề siết dây cương giảm tốc độ, một mực mạnh mẽ lao tới.
Người dân đi đường chấn kinh, vội vàng vứt giỏ ném gánh, bối rối hướng
sang hai bên đường trốn tránh.
Xem tình hình kia có lẽ đám binh lính này chỉ là đi ngang qua thị
trấn để đi nơi nào đó làm việc thôi, không phải hướng mọi người mà đến.
Chủ quán kinh hoảng như vậy đều là bởi trước kia bị bọn chúng doạ thành
chim sợ cành cong.
"Không nên động thủ, tránh làm liên lụy tới người dân vô tội." Mạc
Vấn thấy mọi người xoa tay ý muốn động thủ, vội vàng mở miệng ngăn cản.
"Ngang ngược càn rỡ như thế, làm sao có thể kiềm chế?" Bách Lý Cuồng
Phong hừ lạnh một tiếng lách mình ra khỏi cửa tiệm, đứng giữa đường căm
tức nhìn đám Hồ binh đang phi nhanh tới.
Năm người khác nghe Mạc Vấn nói vậy nhất thời do dự khó quyết, không biết nên động thủ hay là cho qua.
Lúc này, binh mã người Hồ đã vọt ngựa tới trước mắt, chúng không ghìm dây cương lại, mà rung dây phóng ngựa phi thẳng đến hướng Bách Lý Cuồng Phong.
Bách Lý Cuồng Phong cấp bách nhìn chằm chằm con ngựa cao to đang lao
đến, chờ nó vọt tới trước mắt liền nhân cơ hội đưa tay đánh thẳng đến
đầu ngựa, "Mau lăn đi nơi khác cho Đạo gia."
Bách Lý Cuồng Phong vốn đã thân cao lực lớn, sau khi học được Cầm
Phong Quỷ Thủ tốc độ lại càng nhanh, lực đạo lại càng mạnh, một quyền đó trực tiếp đánh nát đầu ngựa. Chiến mã bị thương chí mạng, trong nháy
mắt chân trước quỳ xuống đất, cả người nghiêng về bên hông, tên lính Hồ
không kịp chuẩn bị nhảy ra khỏi ngựa, ngay giữa đường lớn ngã dập đầu
xuống đất.
Tên lính người Hồ cực kỳ hung hãn, sau khi ngã sấp xuống không hề nói chuyện mà rút ra trường đao bên hông vung lên chém. Những tên lính phía sau cũng nhao nhao rút ra chiến đao, trước sau giáp kích Bách Lý Cuồng
Phong.
Bách Lý Cuồng Phong bị đám Hồ binh vây công cũng không hoảng loạn,
trở tay một quyền thẳng vào tên Hồ binh đi đầu. Một quyền đó liền khiến
tên Hồ binh kêu thảm thiết bay ra xa, ngã xuống cách đó năm thước phun
một ngụm máu tươi, run rẩy không ngừng, chỉ còn hấp hối.
"Tất cả cùng lên." Dạ Tiêu Diêu hô lớn lao ra gia nhập chiến đoàn.
Đám người Hồ nhân số không ít, có đến vài chục kỵ binh, Bách Lý Cuồng
Phong một người khó có thể chống đỡ.
A Cửu, Thiên Tuế, Liễu Sanh cũng lao ra, Lưu Thiếu Khanh do dự một
chút rồi biến mất, không hỏi cũng biết hắn đã ẩn thân tham chiến.
Mạc Vấn thật không ngờ xuống núi chưa tới một canh giờ đã phải động
thủ với người Hồ, nhưng lúc này Bách Lý Cuồng Phong đã đánh chết người
Hồ, mọi người đã thành đâm lao phải theo lao, ngoại trừ động thủ cũng
không còn cách nào khác.
"Lão gia, ta nên làm gì đây?" Lão Ngũ kéo Mạc Vấn đang muốn đi lại, hỏi.
"Ngươi không biết võ công đánh địch, ở lại chỗ này trông coi hành lý." Mạc Vấn quay người xông ra ngoài.
Lúc này đám người Bách Lý Cuồng Phong đã đánh chết mấy tên người Hồ.
Bởi vì đường đi không rộng, những tên Hồ binh đến sau không cách nào
tiến lên tham chiến, nhao nhao giơ trường cung lên ý muốn bắn mọi người.
Lúc chưa thấy trường cung, trong lòng Mạc Vấn còn có chút do dự, vừa
nhìn thấy trường cung lập tức nhớ tới mẫu thân chính là chết dưới cung
tên của người Hồ. Tức giận phẫn nộ chớp mắt lại bùng lên, hạ thủ thì
không lưu tình, nháy mắt lách mình mượn lực vào vách tường đối diện, trở người đánh về phía những tên lính người Hồ giương cung.
Bảy người tuy còn non nớt, nhưng đối chiến cùng người Hồ lại không
chút bối rối chùn tay. Lời Tư Mã Phong Bội dạy bảo lúc trước mọi người
đều nhớ kỹ trong lòng, không động thủ thì thôi, một khi động thủ nhất
định bất dung tình. Vì vậy mọi người phàm là ra tay đều nhắm vào tử
huyệt, quyền chưởng câu trảo chiêu nào cũng chí mạng.
Những người Hồ cưỡi chiến mã này đều đã trải qua sa trường đấy, thời
điểm đánh nhau không hề mất bình tĩnh, cho đến khi tên lính Hồ rơi xuống từ lưng ngựa chúng mới hoảng sợ chạy đi.
"Có liên quan gì tới ngươi? Mau trở về." Mạc Vấn đang cùng đám Hồ
binh giao thủ, phát hiện Lão Ngũ cầm lấy một cây côn gỗ cũng đang đánh
nhau ở một hướng khác.
"Chúng cùng ta có thù, bọn chúng đã đoạt vợ của ta!"Lão Ngũ nghe vậy
không lùi mà tiến tới, vung cao côn gỗ nện một tên người Hồ cưỡi ngựa
đang định khai cung ngã nhào xuống đất.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ nhíu mày, nhưng cũng không lại bảo hắn trở về
nữa. Lão Ngũ có luyện Truy Phong Quỷ Bộ, tự bảo vệ mình chắc là không
khó.
Quân Hồ tuy rằng hung tàn bạo ngược, nhưng gặp phải người trong Đạo
môn căn bản là không có lực phản kháng, trong chốc lát đã tổn thương
chết đến quá nửa. Đám lính Hồ phía sau thấy tình thế không ổn, vội quay
đầu ngựa lại muốn đào tẩu.
"Diệt cỏ tận gốc, một tên cũng không được để chạy thoát." Dạ Tiêu Diêu cao giọng hô.
Mọi người vừa rồi đã uống rượu hơi say, lại chất chứa oán hận với
người Hồ nên lúc này đương nhiên bạo phát, cho dù Dạ Tiêu Diêu không hô, mọi người cũng sẽ đuổi giết. Những chiến mã đứng trong đường lớn không
bình tĩnh giơ cao vó, chen chúc nhau mà chạy. Mọi người phía sau tăng
tốc đuổi theo, quyền đấm cước đá, lôi kéo vung nện, giết cực kỳ thống
khoái.
Lúc ra khỏi trấn, đám quân sĩ người Hồ còn lại chỉ có năm kỵ binh,
đến nơi trống trải người Hồ dốc sức liều mạng giục ngựa. Mọi người đuổi
theo không bỏ, lại giết thêm bốn tên, duy chỉ còn lại một tên người Hồ
cưỡi hắc mã bởi vì là thần mã, mọi người đuổi theo không kịp nên mới
chạy thoát. Lúc mọi người đều cho rằng hắn sắp sửa đào thoát, Lão Ngũ
đến sau mà tới trước bắt kịp, mấy phen di chuyển chợt ẩn chợt hiện vượt
qua mọi người, cố gắng tăng tốc tối đa đuổi theo hắc mã phía trước, đến
gần liền vung mạnh côn đánh thẳng đùi ngựa.
Con hắc mã tên người Hồ kia cưỡi quả thực thần dị, thấy Lão Ngũ muốn
tổn thương nó, đột nhiên ngừng lại xoay người đá hậu. Lão Ngũ trốn tránh không kịp, “Ai da” một tiếng bị đá bay. Nhưng bởi vì hắc mã đột nhiên
giảm tốc độ, tên người Hồ trên lưng cũng bị nó đánh xuống, té ngã lộn
vài vòng trên đất.
Mạc Vấn lo lắng an nguy của Lão Ngũ, tiến đến muốn xem xét hắn có bị
thương không. Không ngờ hắn chưa chạy tới gần Lão Ngũ đã bò lên, vươn
người đánh về phía tên Hồ binh vừa rơi xuống ngựa, liên tiếp nhấc chân,
liều mạng đạp đạp, "Nhà người là đồ sát nhân, đồ ăn thịt người, dám đoạt nữ nhân của ta..."
Tên người Hồ có vẻ là loại người vô dụng, trên thân không mang
binh khí, bị Lão Ngũ đá đạp cũng không có lực phản kháng, chỉ ôm đầu
chịu đòn.
Mọi người đuổi kịp tới, Mạc Vấn tiến lên kéo Lão Ngũ lại. Cổ ngữ có
nói “kẻ sĩ khả sát bất khả nhục” (có thể chịu chết chứ không chịu
nhục), có thể giết chết người Hồ nhưng không thể ngược đãi bọn hắn, bằng không thì chính là tự đánh mất phong thái quân tử.
"Tên gia hỏa này sao lại nhìn quen mắt như vậy?" Bách Lý Cuồng Phong
tóm lấy tên người Hồ ngã dưới đất, người này rất trẻ tuổi, lớn lên trắng nõn thanh tú, quần áo mặc trên người cũng tinh tế quý giá hơn so với
những tên lính còn lại.
"Tên người Hồ này vóc dáng cũng bình thường." Dạ Tiêu Diêu ghé mắt đánh giá.
"Đây là con gái." A Cửu nói.
"Con gái?" Bách Lý Cuồng Phong đưa tay đánh bay mũ của hắn, một mái tóc đen dài rủ xuống, quả nhiên là một cô gái.
Nữ tử người Hồ trước giờ luôn khá cao, người này lúc ngã ngựa mặt lại dính đầy bụi đất, vì vậy mọi người trong thời gian ngắn mới không phân biệt được là nam hay nữ. Sau khi phát hiện nàng là nữ tử mọi người cũng không quá ngạc nhiên, giật mình chỉ vì đã nhớ ra nàng là người nào.
"Làm sao bây giờ?" Bách Lý Cuồng Phong nhìn mọi người xung quanh.
"Hành lý vẫn còn ở tiệm rượu, ta đi về trước, các ngươi tự quyết định đi." Lưu Thiếu Khanh gặp phải vấn đề nan giải liền quay người chạy đi.
"Đợi ta một chút." Liễu Sanh đi theo.
"Này, các ngươi sao lại có thể đem củ khoai nóng bỏng tay này ném cho người khác thế." Dạ Tiêu Diêu đuổi theo hai người, căn bản không có ý ở lại.
"A Cửu, Thiên Tuế, các ngươi..." Bách Lý Cuồng Phong quay sang nhìn A Cửu cùng Thiên Tuế.
"Chúng ta là dị loại, không tiện nhúng tay vào sự tình nhân gian,
ngươi tự cân nhắc với Mạc Vấn đi." Hai người nói xong quay người rời
khỏi.
Mọi người đi rồi, trong sân chỉ còn lại có nàng kia cùng Bách Lý Cuồng Phong và chủ tớ hai người Mạc Vấn.
"Lão gia, nàng là..." Lão Ngũ cũng nhận ra nữ tử này, trừng mắt thò tay muốn vạch trần.
Mạc Vấn vội vàng dùng ánh mắt ý bảo Lão Ngũ không cần nhiều lời.
"Mạc Vấn, giết hay không giết?" Bách Lý Cuồng Phong hỏi ý Mạc Vấn.
Mọi người đối với người Hồ đều căm thù đến tận xương tuỷ, những người
này xuất hiện ở đây rất có khả năng là muốn tiến về Vô Lượng sơn đằng
trước. Hắn không sợ giết công chúa sẽ bị truy sát, nhưng nếu tùy tiện
giết nàng, không thể nghi ngờ sẽ làm liên lụy đến mọi người trên Vô
Lượng sơn. Thế nhưng nếu không giết, nàng trở về thông báo tin tức, mọi
người sẽ gặp phải sự truy nã của nước Triệu.
Mạc Vấn nhíu mày lắc đầu, Bách Lý Cuồng Phong tâm cơ không sâu, vừa
ra khỏi cửa liền hô lớn danh tính, trực tiếp bại lộ thân phận của hắn.
Công chúa nước Triệu lần này mặc chính là quần áo người Hồ, lúc ngã
ngựa bị thương vốn không nặng, nhưng bị Lão Ngũ không ngừng đá đạp cũng
kinh sợ không ít. Có điều nàng ta tương đối kiên cường, không kêu cứu
không cầu xin, chỉ quay đầu nhìn thẳng Lão Ngũ lúc trước vừa đánh mình.
"Ngươi nhận ra ta không?" Mạc Vấn đưa tay ý bảo Bách Lý Cuồng Phong thả nàng.
Công chúa người Hồ nhíu mày nhìn hắn, không trả lời.
"Ngươi muốn đi đâu?" Mạc Vấn lại lần nữa đặt câu hỏi.
"Vô Lượng sơn." Công chúa người Hồ rốt cuộc mở miệng, thanh âm tuy nhỏ nhưng không kinh hãi e sợ.
Mạc Vấn nghe vậy âm thầm nhíu mày. Lúc trước hắn cũng đoán nàng muốn đi Vô Lượng sơn, không ngờ quả thật như thế.
"Ngươi cùng nàng nói nhảm cái gì, cho dù nàng là công chúa nước
Triệu, Bách Lý Cuồng Phong ta cũng không sợ nàng. Giết luôn đi, tránh để nàng quay về để lộ tin tức." Bách Lý Cuồng Phong dứt lời liền tiến lên, tay phải vung thẳng đến bấm mạnh khóa cổ họng nàng.
Mạc Vấn vội vàng lách mình tiến lên, kéo nàng ta lướt ngang ba thước, nhanh như chớp tránh khỏi một kích trí mạng của Bách Lý Cuồng Phong.
"Ngươi không phải thấy nàng tướng mạo đẹp mà thương hoa tiếc ngọc đấy chứ? Nàng ta chính là người Hồ!" Bách Lý Cuồng Phong trừng mắt hỏi.
Công chúa người Hồ lúc này rốt cuộc cũng lộ vẻ sợ hãi, cũng không
biết là bị người nhìn thấu thân phận mà sợ hãi, hay bởi vì Bách Lý Cuồng Phong thật muốn giết nàng mà hoảng sợ. Có điều dù sợ đến mấy, trên mặt
của nàng vẫn không có một tia cầu tình xin tha.
"Ngươi đi đi." Mạc Vấn không trả lời Bách Lý Cuồng Phong mà buông tay thả công chúa người Hồ rời đi.
"Ngươi bị ma nhập hay sao? Thả hổ về rừng hậu hoạn vô cùng." Bách Lý Cuồng Phong lại tiến lên định động thủ.
"Việc này có thể nghe ta được không?" Mạc Vấn chặn ngang Bách Lý Cuồng Phong.
Bách Lý Cuồng Phong thấy Mạc Vấn lấy thân bảo vệ cô công chúa người
Hồ, lập tức giận dữ. Nhưng dĩ nhiên hắn sẽ không động thủ với Mạc Vấn,
phẫn nộ hét lớn "Tùy ngươi" sau đó tức giận bỏ đi.
Mạc Vấn quay đầu liếc nhìn Lão Ngũ, hai người cất bước trở về.
"Ta nhận ra ngươi." Hai người vừa mới cất bước, sau lưng truyền đến tiếng công chúa người Hồ.
Mạc Vấn nghe vậy quay đầu lại, công chúa người Hồ kia tay cầm cương
ngựa chỉ về phía nam, "Tại khu vực săn bắn kia ta đã từng gặp qua các
ngươi."
"Nếu không phải vì hai tờ điệp văn thông quan ngày đó, hôm nay ngươi
khó mà giữ mạng." Mạc Vấn nhíu mày nhìn nàng một cái, quay người mang
theo lão Ngũ trở về trấn nhỏ.
Trải qua một trận chiến vừa rồi, nhà nhà trong trấn đều đóng cửa,
trên đường không một bóng người. Lúc trở lại quán rượu, Mạc Vấn phát
hiện đôi phu phụ kia đã sớm chạy mất, mọi người cũng đã thu thập xong
hành trang chuẩn bị rời đi.
Mọi người đối với chuyện Mạc Vấn thả cho công chúa người Hồ rời đi
không có nhiều lời, Mạc Vấn cũng không giải thích nhiều. Bởi vì gây nên
náo loạn, mọi người đành chia tay tại đây. Bách Lý Cuồng Phong, Dạ Tiêu
Diêu, Liễu Sanh, Lưu Thiếu Khanh bốn người đều đi về hướng Đông, A Cửu
tiến về Tây Bắc, Mạc Vấn cùng lão Ngũ Thiên Tuế rẽ đường nhỏ xuôi nam...