Mạc Vấn ở trong nước lạnh vùng vẫy một lúc lâu, lúc hắn leo lên mặt băng đã bị đông cả người tê cóng, mũi tên ban nãy của
gã người Hồ đã bắn trúng lồng ngực của hắn. Nhưng hắn cũng không có cảm
giác đau đớn, chỉ là cảm thấy một chút sinh khí trên người đang từ miệng vết thương chậm rãi tràn ra ngoài.
Mạc Vấn hiện tại vẫn không thể nào đứng lên nổi, điều duy nhất hắn có thể làm là cố gắng mở to mắt ra nhìn Lâm Nhược Trần ngồi xe ngựa bị
người Hồ lôi đi. Hắn trông thấy Lâm Nhược Trần trên xe dù đã tỉnh, nhưng từ đầu đến cuối nàng thuỷ chung không nói gì, cũng không hề có ý đồ
phản kháng, nàng đã quá sợ hãi rồi.
Tận mắt thấy Lâm Nhược Trần bị mang đi cũng không phải chuyện cuối
cùng Mạc Vấn làm, chuyện sau cùng hắn làm là khó khăn quay đầu nhìn về
phía mẹ của mình. Đây có lẽ là hành động đau đớn nhất, giống như lúc đứa trẻ bị bắt nạt chạy tới chỗ mẹ nó khóc lóc kể lể tìm kiếm sự bảo vệ,
nhưng hắn lúc nhìn mẹ không còn thấy được khuôn mặt vui cười ấm áp nữa,
mà là khuôn mặt mẹ đầy máu cùng một mũi tên xuyên qua đầu.
Lúc này Mạc Vấn vốn đã sắp ngất đi, nỗi đau mất mát quá lớn nhất thời làm hắn mất đi ý thức, nhưng ngay tại lúc sắp mất đi ý thức hắn nhìn
thấy Tiểu Ngũ vẫn còn ở dưới khe nứt băng đang giãy giụa muốn leo lên.
Con dân Hoa Hạ xưa nay luôn lấy chữ hiếu làm đầu, ngay cả ông trời
cũng ưu ái người có hiếu. Sau khi cha mẹ rơi xuống nước có lẽ xuất phát
từ bản năng Mạc Vấn ngay lấp tức lao xuống cứu viện, mặc dù cuối cùng
không thể cứu được cha mẹ, nhưng áo bông trên người hắn thấm đầy nước
đá, bấy giờ áo bông được may bằng sợi vải thô to, lại ngâm nước nên đã
giảm bớt uy lực mũi tên, cho nên mũi tên của gã người Hồ chột mắt mặc dù cắm vào da thịt cũng không tổn thương đến lục phủ ngũ tạng.
Mạc Vấn nhanh chóng khôi phục tri giác, chưa mở mắt hắn cũng đã cảm
giác được có người đang kéo tay phải của mình nhanh chóng lôi đi. Trên
bầu trời vẫn còn có chút ánh sáng, sau lưng cảm giác rất trơn trượt,
những điều này cho thấy hắn cũng không có ngất đi quá lâu, lúc này vẫn
còn ở trên mặt băng.
"Thiếu gia, mau mau vào bờ, chúng ta thoát chết rồi." Tiểu Ngũ nhận ra Mạc Vấn đã tỉnh, thở hổn hển nói.
"Đỡ ta đứng lên." Mạc Vấn miễn cưỡng mở miệng, hắn lúc này quá kiệt
sức không thể ngẩng đầu, không cách nào quan sát tình huống chung quanh.
"Thiếu gia, mũi tên kia vẫn còn trên ngực người, đừng cử động." Tiểu
Ngũ gấp gáp thở dốc, hiển nhiên hắn cũng đã kiệt sức, chẳng qua là cắn
răng chống đỡ.
Mạc Vấn nghe vậy không mở miệng nữa, mà là thử nâng tay trái lên cầm
lấy mũi tên trước ngực, dưới đau buồn phẫn nộ hắn cũng không suy nghĩ
nhiều, nắm chắc mũi tên xong vung tay rút mạnh.
Tiểu Ngũ vẫn một mực cố gắng kéo Mạc Vấn sang bên kia sông, cũng không có chú ý tới cử động của hắn.
Nhà Mạc Vấn mở tiệm thuốc nên hắn đương nhiên biết y thuật, nhổ mũi
tên xong hắn hít sâu một hơi phát hiện hít thở thông suốt, hô hấp không
có trở ngại chứng tỏ vết thương không nguy hiểm đến tính mạng.
Tiếp theo Mạc Vấn lại thử cử động tay chân, phát hiện hai cánh tay
còn có thể nhúc nhích, nhưng hai chân thì tê cứng không nghe sai bảo
nữa.
"Tiểu Ngũ, chân của ta không có cảm giác rồi" Mạc Vấn miệng thở hổn hển nói.
Tiểu Ngũ quay đầu lại, phát hiện Mạc Vấn đã tự mình rút ra mũi tên
vội cúi đầu kiểm tra thương thế của hắn, xác định Mạc Vấn bị thương
không ảnh hưởng đến tính mạng mới hơi yên tâm.
"Thiếu gia, ta đỡ người đi." Tiểu Ngũ ngồi xổm xuống nâng Mạc Vấn
lên, hai người quần áo lúc này đã đông cứng, thời tiết giá rét nhất định phải nghĩ cách sưởi ấm, nếu không chắc chắn sẽ bị chết cóng.
Mạc Vấn được Tiểu Ngũ đỡ lên theo bản năng quay đầu nhìn một cái, vừa mới nhìn hắn lại gào khóc thảm thiết, thi thể của mẹ vẫn còn trên mặt
băng, bên kia sông người Hồ vẫn còn đang giết chóc, mà Lâm Nhược Trần
cùng mấy nha hoàn ngồi trên xe ngựa đã không còn thấy bóng dáng.
"Thiếu gia, trước hết chúng ta nên tìm một chỗ đặt chân tránh gió,
sau khi trời tối ta trở lại sông băng cõng phu nhân đi ra." Tiểu Ngũ
khóc lóc bước về phía trước.
Mạc Vấn nghe vậy gạt lệ xoay người, hắn biết rõ khóc cũng chẳng ích
gì, phải sống sót, chỉ có sống sót mới có thể trả mối thù này, chỉ có
sống sót mới có thể tìm vợ.
Ban đầu Mạc Vấn nửa bước còn không đi nổi, sau vài bước hai chân dần
dần khôi phục tri giác, mấy chục bước sau có Tiểu Ngũ nâng đỡ là có thể
chậm rãi đi. Tuy nhiên sau khi tay chân hồi phục mấy vết thương lại bắt
đầu chảy máu xối xả, được ba dặm hắn một lần nữa té xỉu.
Lúc Mạc Vấn tỉnh lại đã là đêm khuya, sau khi mở mắt hắn phát hiện
mình đang nằm ở một cái nhà đất cũ nát. Quần áo trên người đã khô, bên
dưới chỗ nằm trải cỏ tranh, ngay giữa nhà là một đống lửa đang cháy,
Tiểu Ngũ cũng không có trong nhà.
Sau khi tỉnh lại Mạc Vấn lại lần nữa nghẹn ngào, hắn không hề cảm
thấy vui mừng việc chính mình may mắn thoát khỏi kiếp nạn, nhà tan cửa
nát biến cố to lớn ấy làm hắn khó có thể tiếp nhận được. Mới tối qua
thôi cả nhà Mạc Vấn vẫn còn đoàn tụ một chỗ bàn bạc tỉ mỉ hôn sự, vậy mà hôm sau mọi chuyện đã thành thế này đây.
Lúc Tiểu Ngũ cõng thi thể Mạc phu nhân về , Mạc Vấn đang nghẹn ngào
thấy thế lại khóc oà lên, hắn gắng gượng chống người đứng dậy đem cỏ lót dưới thân để cho mẹ của mình, quỳ sụp xuống đất ôm lấy thi thể mẹ mà
khóc. Tiểu Ngũ cảnh ngộ cũng không khác gì Mạc Vấn, Mạc Vấn khóc Tiểu
Ngũ cũng khóc, Mạc phu nhân bây giờ còn nằm ở chỗ này, mà mẹ ruột hắn
bây giờ vẫn còn ở dưới đáy sông lạnh lẽo.
Đời người không có chuyện việc gì cũng tốt đẹp, dù có là chuyện gì
thì cuối cùng cũng phải đối mặt với nó, khóc lóc chỉ có thể bộc lộ hết
nỗi niềm cũng không giải quyết được vấn đề. Mạc Vấn khóc lóc thảm thiết
xong cũng dần dần khôi phục, lên tiếng khuyên bảo Tiểu Ngũ đang cực kỳ
bi thương.
"Thiếu gia, chúng ta sau này biết sống ra sao?" Tiểu Ngũ lấy tay áo lau nước mắt.
Mạc Vấn nghe vậy cũng không có trả lời ngay, lúc này bất kể là quan
lại hay dân chúng đều là thành thân trước rồi mới tách ra ở riêng. Trước khi thành thân con trai nhất nhất nghe theo cha mẹ, khoảng thời gian
sau khi thành thân đến khi tách ra ở riêng cha mẹ có thể để cho con trai thử quyết định, lúc nào con trai có thể một mình đảm đương công việc
cha mẹ mới có thể tách ra. Mà hắn trước khi thành thân chỉ biết làm hai
chuyện, một là đi học để đạt được công danh, hai là học y để không quên
nghiệp nhà, trừ hai cái này ra cái gì cũng không biết, cho tới lúc này
cũng không có chút chủ ý nào.
"Ngươi nói chúng ta nên làm gì?" Mạc Vấn nghiêng dựa vào lớp cỏ lót
bên tường, trước ngực trúng tên làm hắn không dám ngồi thẳng.
"Ta cũng không biết, ta nghe theo người." Tiểu Ngũ chất thêm củi vào
đống lửa, nhà đất không có cửa chắn, không ấm áp chút nào.
"Chúng ta đang ở đâu vậy?" Mạc Vấn trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra chủ ý nào..
"Cách bờ sông không xa có một thôn không có người ở, có thể sợ người
Hồ sẽ đánh tới nên đã dời xuống phía nam chăng?" Tiểu Ngũ không có tâm
trạng, ngồi thơ thẩn bên cạnh đống lửa.
"Để ta canh đống lửa, ngươi ngủ một lát đi." Mạc Vấn nói.
"Ta canh được, chuyện này cứ để ta làm." Tiểu Ngũ lắc đầu liên tục.
"Ta muốn túc trực bên linh cữu mẫu thân." Mạc Vấn lại lần nữa nghẹn ngào.
"Ta cũng trông coi." Tiểu Ngũ cố nén nước mắt không khóc nữa.
Hai người không ai nhường ai, tuy thế Mạc Vấn lại đang bị thương trên người, cuối cùng vẫn ngủ mê man trước.
Lúc tỉnh dậy trời đã sáng, Tiểu Ngũ lại không ở trong phòng, Mạc Vấn
nhìn mẹ nằm ở đệm cỏ, lại một lần nữa quỳ xuống đất khóc lóc, hắn vừa
khóc vừa tự trách bản thân. Cha mẹ mới mất mà mình lại không thể thức
trắng đêm túc trực bên linh cữu, đây là bất hiếu.
Hắn lúc trước chảy máu quá nhiều, cộng thêm liên tục khóc lóc thảm
thiết, lúc này cảm thấy vô cùng khát nước, trước khi đi Tiểu Ngũ đã dùng một vò gốm vỡ đun nóng tuyết thành nước đặt ngay ở bên cạnh, nhưng hắn
cũng không lấy tới giải khát.
Giờ Thìn, Tiểu Ngũ trở lại, mang về dược thảo cùng thức ăn.
"Ngươi trở về rồi hả?" Mạc Vấn kinh ngạc nhìn hộp gỗ cất giữ dược thảo, đó là của tiệm thuốc Mạc gia nhà hắn.
"Người phải bôi thuốc, chúng ta cũng phải ăn gì đó chứ." Tiểu Ngũ đem thảo dược dập nát.
"Người Hồ có phát hiện ra ngươi không?" Mạc Vấn bất mãn nói, hành động này của Tiểu Ngũ thật quá mức nguy hiểm.
"Bọn chúng đi cả rồi, có lẽ đi từ tối hôm qua." Tiểu Ngũ rảnh tay cầm chén uống nước.
"Trong thành có người nào còn sống không?" Mạc Vấn truy hỏi.
"Không thấy ai." Tiểu Ngũ lắc đầu nói.
"Tiểu Ngũ, hay chúng ta về nhà đi." Mạc Vấn lên tiếng đề nghị, không biết tại sao trong lòng của hắn mãnh liệt muốn quay về.
"Ta cũng muốn trở về lắm, nhưng là..." Tiểu Ngũ nói được một nửa liền dừng lại.
"Ta nghe nói người Hồ chưa bao giờ đi về lối cũ, bọn chúng chắc sẽ
không trở lại nữa." Mạc Vấn nói, người Hồ có thói quen di chuyển giống
như bầy sói, không lưu lại bất cứ cái gì, không còn gì có thể cướp bọn
chúng tự nhiên sẽ không đến lại.
"Ta lo lắng không phải là cái này. Hiện trong thành ngoài thành khắp
nơi đều là người chết, ta sợ hù chết người." Tiểu Ngũ nói ra lo lắng của mình.
"Không có gì đáng ngại, huống chi nơi này cũng không có gì cả, chúng
ta chỉ có trở về mới có đường sống." Mạc Vấn đưa ra quyết định.
Tiểu Ngũ thấy Mạc Vấn kiên quyết muốn đi về, cũng chỉ có thể đồng ý,
đắp thuốc xong Mạc Vấn chống cành cây, Tiểu Ngũ cõng thi thể Mạc phu
nhân, chủ tớ hai người đạp băng qua sông.
Hôm qua nhà Mạc gia nhận được tin tức sớm nhất mà còn bị người Hồ
đuổi kịp, những người khác đương nhiên không ai có thể chạy trốn. Từ
bờ sông đến cổng thành khoảng hơn mười dặm khắp nơi đều là người chết,
thi thể còn nguyên vẹn rất ít, phần lớn là đầu lìa khỏi cổ, bụng lòi
ruột gan. Người già, trẻ con cùng đàn ông chiếm đa số, ít thấy xác con
gái trẻ.
Tiểu Ngũ vì lúc trước đã trở lại, trong lòng đã kịp có chuẩn bị, như
Mạc Vấn còn chưa từng gặp qua loại cảnh tượng thê thảm bực này, trong
những người chết có rất nhiều người hắn quen, mỗi khi gặp phải thi thể
người quen hắn không tự chủ được mà run lên.
Cho tới khi vào thành Mạc Vấn đã chết lặng, không còn cảm thấy sợ
nữa, trên đường trở về hắn một mực cúi đầu tìm vết bánh xe, hôm qua lúc
chạy nạn chỉ có nhà hắn kịp lên xe ngựa, còn lại dân huyện đều là đi bộ. Trong tuyết hắn để ý thấy có hai vệt bánh xe cán qua một mảng tuyết đã
thấm máu, chứng tỏ chiếc xe này chính là chiếc xe ngày hôm qua mang đi
Lâm Nhược Trần, đáng tiếc là sau khi vào thành vết bánh xe bị vô số dấu
chân hỗn loạn giẫm lên, không cách nào truy dấu vết được nữa.
Do bị thương nặng trong người nên mới đi được hai mươi dặm, Mạc Vấn
đã kiệt sức. Tiểu Ngũ lưng đeo thi thể cũng hết sức mệt nhọc, sau khi
vào thành hai người cũng không nhìn chung quanh, mà đi thẳng trở về tiệm thuốc Mạc gia.
Lúc rời đi cửa nhà đang mở rộng, chính là bởi vì cửa mở rộng, người
Hồ mới không vào bên trong lục soát tìm châu báu nữ trang, ngôi nhà vẫn
còn duy trì bộ dạng lúc mọi người rời đi.
Bước vào ngưỡng cửa trong phút chốc Mạc Vấn lại lần nữa rơi lệ, nhà
là nơi người thân của mình ở, không còn người thân, căn nhà này đã không thể gọi là nhà nữa rồi. Nhưng mặc dù người đã không còn, chỉ cần biết
rằng nơi đây đã từng có người thân ở qua đã có thể cho Mạc Vấn chút an
ủi cùng yên ổn, do vậy nơi này vẫn còn là nhà hắn, nhà hắn vẫn còn đây.
Hai người đi đường cũng không vội vàng, lúc về đến nhà thì trời đã
tối. Mạc Vấn bị thương trên người, trên đường về lại bị nhiễm phong hàn, sau khi vào cửa một lần nữa ngất đi, Tiểu Ngũ đem thi thể Mạc phu nhân
đặt ở chính đường, sau đó đem hai chậu than sưởi trong hai nhà toàn bộ
dời đến phòng Mạc Vấn, đốt than lên giữ ấm xua đuổi hàn khí cho hắn.
Màn đêm buông xuống, chung quanh một mảnh tĩnh mịch, trong thành tối
tăm đen kịt chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ chỗ nhà họ Mạc…
Sắp tới tại hạ thi rồi, dự là phải 3 tuần sau mới tái xuất :( huynh đệ tỷ muội nào có hảo tâm dịch cùng tại hạ không?