Bên ngoài cửa điện đã có bảy đạo đồng đang đứng chờ, có sáu nam một nữ
tầm 13 14 tuổi, mỗi người tay nâng một khay gỗ. Trên khay gỗ đã đặt
chỉnh tề quần áo giày mũ đạo sĩ mới tinh, những thứ này ai cũng lộ vẻ
vui mừng.
"Trở về phòng mình thay quần áo đi, bọn họ sẽ hướng dẫn cho các người biết phải mặc thế nào." Thanh Dương Tử khoát tay nói với
mọi người.
Cả đám đồng thanh đáp ứng rồi xoay người trở về phòng, bảy đạo đồng cũng chia ra đi theo.
"Tiểu đạo trưởng, tại sao trông y phục của chúng ta lại khác màu với các
ngươi?" Mạc Vấn tiếp nhận áo choàng từ tay đạo đồng. Cái áo choàng này
màu xanh nhạt, vạt áo được may chéo, thiết kế rất cầu kỳ, mặt sau áo có
thêu hình Thái cực đen trắng, mặt trước thêu hoa văn ngũ hành bát quái,
lộ ra vẻ vừa nghiêm túc lại phóng khoáng, vừa trang trọng vừa thâm sâu.
"Áo ta đang mặc là áo nhập môn màu xanh lam, cái ngài đang mặc là đạo bào
chính thức." Tiểu đạo đồng lên tiếng giải thích, trên mặt không giấu
được vẻ hâm mộ.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, bọn họ đã phải trải qua sàng lọc rất nghiêm khắc, giờ đã là Thượng Thanh chuẩn đồ, thân phận
đặc thù nên có thể trực tiếp mặc đạo bào của đạo nhân.
Đạo đồng
hầu hạ Mạc Vấn thay quần áo, cùng lúc đó lại giảng giải cho hắn cách
buộc. Sau đó là đổi giày đội đạo quan. Giày là giày vải, đế giày màu
đen, đi vào vừa vặn lại rất nhẹ. Đạo nhân chỉ những dịp quan trọng hoặc
khi làm pháp mới phải đội đạo quan, ngày thường chỉ dùng khăn đội đầu.
Do ngày mai sẽ phải làm lễ nhập môn nên Vô Lượng sơn đã chuẩn bị cho mọi người loại Hoàng quan chính quy. Đây là loại đạo quan đạo nhân hay dùng nhất, gọi là Hoàng quan cũng không phải vì đạo quan màu vàng, mà là gọi tắt của từ ‘Hoàng lão chi quan’, phải búi tóc lên cao rồi mới đội đạo
quan lên, chỉnh trang lại lần cuối mới tính là hoàn thành.
Đạo quan, khăn đội đầu: đồ dùng ngày xưa, bạn nào không rõ tra GG nhá:D
Đệ tử Phật gia không tán thành quan điểm “Thân thể da thịt là do cha mẹ
sinh ra, không được khinh thường” của Nho gia, bọn họ không quá coi
trọng thân thể, cho nên trong chùa một cái gương cũng không có. Nhưng
Đạo Gia chịu ảnh hưởng sâu nặng từ Nho gia, coi trọng hình thức lễ nghi, cho nên trong đạo quán có nhiều gương. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, đạo
đồng lấy ra một tấm gương đồng để Mạc Vấn soi gương. Nhìn bản thân mình
trong gương Mạc Vấn bỗng cảm giác có vài phần xa lạ, lúc trước hắn học
hành chăm chỉ là để sau này đi thi, công thành danh toại, chưa bao giờ
nghĩ tới lại có ngày mặc đạo bào trở thành đạo sĩ. Ngắn ngủi mấy tháng
đã từ học sinh trở thành đạo nhân, chuyển biến lớn lao này làm hắn cảm
thấy giống như đang nằm mơ.
"Đạo hữu, đạo bào với giầy có vừa vặn không?" Đạo đồng bỏ gương đồng xuống mở miệng hỏi.
"Rất vừa, đa tạ tiểu đạo trưởng." Mạc Vấn chắp tay nói. Bởi vì còn chưa rõ
bối phận cho nên hắn cũng không thể tùy ý xưng hô với người khác.
“Vào Đạo môn không thể chắp tay như thế, ngày mai ngươi nhất định sẽ phải dùng đến cái này, muốn chắp tay phải chắp…”
"Có phải như vậy không?" Mạc Vấn tay phải nắm chặt ngón cái tay trái, tay
trái lại nắm chặt mu bàn tay phải, hồi ở Thanh Bình thành hắn đã từng
thấy đạo nhân trẻ tuổi làm qua động tác này.
"Đúng rồi, sư phụ
nói chắp tay thế này ngụ ý Âm Dương bao bọc lẫn nhau, đại đạo tròn đầy
linh hoạt. Nhưng mà tư thế của ngươi vừa rồi không đúng, chắp tay chia
làm ba loại, khi chào hỏi người ngoài hai tay giơ ngang quai hàm; khi
hành lễ với người cùng vai vế trong Đạo gia hai tay giơ ngang ngực; hành lễ với trưởng bối phải cúi người, hai tay ngang đầu gối." Tiểu đạo đồng vừa làm mẫu vừa giải thích.
"Đã hiểu, đa tạ tiểu đạo trưởng chỉ bảo." Mạc Vấn lên tiếng cảm tạ.
"Đạo hữu ngàn vạn lần không nên khách khí, đây là chuyện bọn ta phải làm mà, sau này nếu có gì sai khiến có thể tùy ý gọi ta, ta tên là Thanh Phong, sau này đạo hữu cứ gọi thẳng tên ta là được." Tiểu đạo đồng khoát tay.
"Là đồng môn tu hành phải kính trọng lẫn nhau, ta làm sao lại sai khiến ngươi được." Mạc Vấn lắc đầu liên tục.
"Đạo hữu là Thượng Thanh chuẩn đồ, ngày sau sẽ được học các loại diệu pháp
Thượng Thanh, nếu có cơ hội mong đạo hữu chỉ bảo một chút, với Thanh
Phong mà nói là lợi ích to lớn không thể đo đếm được." Tiểu đạo đồng
cung kính.
"Đó là điều đương nhiên." Mạc Vấn gật đầu, tiểu đạo
đồng cung kính như vậy làm hắn hiểu được bảy người bọn hắn quả thực
không giống đạo nhân bình thường, trải qua sáu cửa quan sàng lọc nghiêm
khắc bọn họ hưởng thụ đãi ngộ cao hơn hẳn.
"Đạo hữu, đây là phất trần, cầm bên tay trái, bưng hơi
nghiêng thê này. Khi tay cầm phất trần có thể được thi lễ bằng một tay." Tiểu
đạo đồng thấy Mạc Vấn không từ chối, sắc mặt vui vẻ dạy hắn cách cầm
phất trần.
"Tiểu đạo trưởng, ta đã từng thấy tăng nhân cũng cầm
phất trần, chẳng lẽ phất trần cũng là đồ vật thông dụng của Phật môn
sao?" Mạc Vấn nghi ngờ hỏi.
"Lúc trước không phải thế, ta nghe sư phụ nói phất trần là chúng ta dùng trước đấy, sau đó bị bọn họ học
được." Tiểu đạo đồng nói.
"Tiểu đạo trưởng, còn có gì cần chỉ bảo không?" Mạc Vấn hỏi lại.
"Đạo hữu địa vị tôn kính, tiểu bối như ta sao dám chỉ bảo, không còn gì nữa, mời đạo hữu ra cửa, Thanh Dương Tử sư thúc đang chờ các ngươi ở bên
ngoài." Tiểu đạo đồng cầm khay gỗ lên tránh người nhường đường.
"Tiểu đạo trưởng, ngươi nhập môn bao lâu rồi?" Mạc Vấn bước tới trước.
"Trả lời đạo hữu, ta nhập môn hai năm rồi" tiểu đạo đồng nói."Như người cần khi nào mới có thể tu hành pháp thuật?" Mạc Vấn thuận miệng hỏi.
"Đạo nhân không phân biệt tuổi tác lớn nhỏ, nhập môn cần làm tạp dịch ba
năm, sau đó là ba năm tụng kinh, còn có ba năm ngồi tĩnh tọa, tới năm
thứ mười mới có thể được kiểm tra, nếu thông qua mới có thể học tập pháp môn luyện khí." Tiểu đạo đồng vẻ mặt vừa như đưa đám lại vừa say mê.
Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu, chẳng trách lúc trước sàng lọc nghiêm
khắc như vậy, hóa ra mọi người so sánh với đạo nhân bình thường tiết
kiệm được đến chín năm rèn luyện. Đạo nhân bình thường là mầm cây mới
nhú, mười năm mới trưởng thành, mà bọn họ chính là cây tuyển được chọn
lọc ra, ba năm sau sẽ phải rời núi, cấp bách vội vàng như vậy khó trách
Thượng Thanh đòi hỏi phẩm chất cùng ngộ tính đều rất cao.
Nghĩ
đến đây, trong lòng Mạc Vấn không kìm nổi nghi ngờ, Thượng Thanh chọn đệ tử vội vàng như vậy, chẳng lẽ ba năm sau sẽ có chuyện lớn xảy ra?
Trở lại Đông điện, mọi người mặc lại đạo bào xong đều đã đến đông đủ, Mạc
Vấn thấy vậy vội vàng bước nhanh về phía trước tiến vào đội ngũ.
Thanh Dương Tử kiểm tra quần áo mọi người xong liền dẫn mọi người đi về hướng tây, khi đi tiện tay giới thiệu các đình viện bên đường. Ở Vô Lượng sơn ngoài ba tòa Chủ điện ra, dưới chân núi phía nam còn có rất nhiều tiểu
viện, những nơi này dành cho những đạo nhân đã già ở. Không phải tất cả
đạo nhân đều có cơ hội học tập pháp thuật cường thân kiện thể, phần lớn
mọi người thiên phú có hạn, chỉ có thể dừng bước tại lập đàn làm tiếu,
suốt đời không thể viết bùa chú hàng yêu trừ ma. Những người này đã lớn
tuổi nên không thể nào thực hiện tảo khóa, vãn khóa** đúng giờ nữa, được Chưởng giáo an bài ở chỗ đình viện có ánh mặt trời ấm áp để dưỡng lão.
** Tảo khóa, vãn khóa: Các buổi xếp bằng niệm kinh ở Đạo gia. Theo thường
lệ mỗi ngày có hai buổi tất cả đệ tử trong đạo quan phải ngồi ở chính
điện niệm kinh, phân ra là buổi sáng sớm (tảo khóa) và buổi tối (vãn
khóa).
Mạc Vấn nghe Thanh Dương Tử giới thiệu thầm gật đầu,
trước đó hắn biết rất ít về Đạo Gia, sau khi đã chính thức tiếp xúc điều đầu tiên hắn cảm nhận được là đạo gia quan niệm thứ bậc rõ ràng, trong
lòng đều có kiêu ngạo, tấm lòng lương thiện cũng không cổ hủ, những đình viện này lại làm hắn có thêm nhận thức mới về Đạo gia, đó chính là Đạo
gia cũng giống Nho gia, rất trọng đạo hiếu.
Theo như Thanh Dương
Tử nói, Vô Lượng sơn tổng cộng có hơn một trăm vị đạo nhân, chưởng giáo
Huyền Dương Tử là người am hiểu sâu nhất các kinh điển của Thượng Thanh, buổi sau sẽ do hắn giảng giải cho mọi người kinh văn Thượng Thanh tông. Ngoài ra còn có năm vị chưởng giáo các phái khác trong Thượng Thanh
tông sẽ lần lượt tới đây giảng dạy cho mọi người pháp môn luyện khí,
khinh công võ nghệ, y thuật đan dược, vẽ viết bùa chú và lập đàn làm
phép năm loại đạo pháp kỹ thuật.
Mọi người nghe vậy tất cả đều vô cùng hưng phấn, chỉ có Mạc Vấn nhíu mày lắc đầu. Mặc dù những đạo pháp
kỹ thuật này làm người ta say mê, nhưng mọi người có quá ít thời gian
học tập, trong ba năm phải học bao gồm kinh văn Thượng Thanh nữa là sáu
loại đạo pháp kỹ thuật, tuyệt không phải chuyện dễ. Người giảng dạy có
nghiêm khắc hay không tạm thời chưa bàn, ba năm học sáu món, giữa chừng
còn phải tiếp nhận ba cửa ải khảo hạch, thời gian cấp bách nên chưởng
giáo các phái nhất định sẽ giảng đạo rất nhanh, người thiên tư chưa đủ
căn bản không thể nào lấy cần cù bù khả năng được.
Trên đường
thỉnh thoảng sẽ gặp được đạo nhân đi qua, những đạo nhân này ánh mắt
nhìn về phía mọi người cũng khá hiền hòa, bất quá cũng có một vài người
trong ánh mắt lộ rõ sự ghen tỵ, bất kể môn phái nào đều có tốt xấu lẫn
lộn, huống chi những đạo nhân này lúc nhập môn cũng không phải trải qua
sàng lọc nghiêm khắc như đám người Mạc Vấn.
Vô Lượng sơn có Kinh
đường để tụng kinh, có sân tập võ, cũng có một Kiếm Lâu là nơi cất giữ
pháp khí Đạo gia. Đệ tử Đạo gia hành tẩu giang hồ chỉ có thể sử dụng hai loại binh khí, một là phất trần, hai là trường kiếm. Kiếm được coi là
binh khí của quân tử, không giết bừa bãi cũng không giết oan. Khi làm
phép hay sử dụng kiếm gỗ đào, Kim Tiền kiếm chỉ dùng để đối phó yêu quái tà vật, không dùng để đánh nhau với người.
Trừ cái này ra đạo
nhân ở Vô Lượng sơn cũng học tập võ nghệ cùng bùa chú. Mỗi phái nhỏ
trong Thượng Thanh có nhiều pháp môn tu hành nhưng thật ra đại khái
giống nhau, chỉ là mỗi phái có sở trường riêng. Chưởng giáo các phái tới truyền thụ kỹ thuật ngoài việc dạy cho Thượng Thanh chuẩn đồ các loại
pháp thuật thượng thừa, còn có mục đích khác chính là nếu sau này chuẩn
đồ không thể thông qua ba cửa ải khảo nghiệm cuối cùng, cũng có thể
tùy chọn một phái để tu hành, những người này mặc dù không trúng tuyển
nhưng sẽ là nhân tài chưởng giáo các phái ra sức tranh đoạt. Bọn họ học
được nhiều pháp thuật Thượng Thanh, thiên tư thông minh, tấm lòng lương
thiện, sau một thời gian nhất định sẽ trở thành chưởng giáo.
"Lão gia, lão gia." Lúc mọi người đi tới sườn núi, phòng ăn phía tây bỗng truyền đến tiếng la hét.
Mạc Vấn nghe thấy quay đầu lại, mãi mới thấy người tới là lão Ngũ, lúc này
đã là đầu bếp. Lão Ngũ người mặc tạp dề, tay cầm một cái muỗng lớn.
Thanh Dương Tử thấy vậy biết chủ tớ hai người bọn họ có lời muốn nói, dẫn những người khác chậm rãi rời đi.
"Lão Ngũ, có ai gây khó dễ cho ngươi không?" Mạc Vấn hỏi, trong lòng không
khỏi áy náy, mình được tu hành đạo pháp nhưng lại khiến lão Ngũ trở
thành đầu bếp.
"Không có ai, tôi ở chỗ này rất tốt." Lão Ngũ nhìn từ trên xuống dưới tấm đạo bào Mạc Vấn đang mặc.
"Thật không? Có ai khi dễ ngươi ngươi nói cho ta biết, chúng ta lập tức rời
khỏi đây." Mạc Vấn nói với lão Ngũ, không ai lại không thích tu hành
pháp thuật tài trí hơn người, nhưng hắn không thể vì thế mà khiến lão
Ngũ bị chịu sỉ nhục.
"Bọn họ biết quan hệ của chúng ta, cộng thêm tôi lại biết nấu cơm, bọn họ không thể không tốt với tôi được." Lão Ngũ toét miệng cười.
"Vậy thì tốt." Mạc Vấn gật đầu, trên thực tế
hắn và lão Ngũ đã nhà tan cửa nát không chốn dung thân, nếu rời khỏi nơi này hắn thật không biết phải đi chỗ nào.
"Ngũ ca, thức ăn cháy rồi." Lúc hai người đang nói chuyện, một tiểu đạo đồng mặt đầy bồ hóng chạy đến chỗ lão Ngũ hô.
"Lão gia, tôi đi trước đây." Lão Ngũ nghe tiếng quay đầu chạy, Mạc Vấn đứng
tại chỗ thầm gật đầu, xem ra lão Ngũ nói thật, chưa tới hai ngày hắn đã
bị ủy thác làm “Anh nuôi” rồi, còn lên làm "Ca" nữa.
Lão Ngũ đi
rồi, Mạc Vấn bước nhanh theo đám người Thanh Dương Tử, lúc này Thanh
Dương Tử đang giải thích cho mọi người vì sao Thượng Thanh tông vốn
không cấm ăn mặn lại không ăn thịt trâu, chó, cá hổ* cùng chim nhạn, là
vì bốn loại động vật này tương ứng với các phẩm chất trung - nghĩa -
hiếu - trinh, đạo nhân kính trọng các phẩm chất ấy, cho nên không ăn.
Con thứ ba nguyên bản là “hổ ngư”, mình chả biết dịch sao để luôn là cá
hổ:D, cũng chẳng biết nó có liên quan gì với chữ “hiếu” nữa.
Đi đến bên ngoài đại điện mọi người liền quay đầu rời đi, lúc này trong đại điện có đạo nhân đang vãn khóa, không tiện quấy rầy.
Trở lại Đông điện, chẳng bao lâu sau thức ăn đã được mang lên, cơm tối gồm
bánh mì với đậu phụ. Lúc này có đậu phụ ăn là rất hiếm, có điều Mạc Vấn
mới ăn một miếng đã phải buông đũa, cháy, còn cháy không nhẹ…