Hoắc Bắc Cảng cao cao tại thượng như vậy, thế nào lại đi ủy khuất chính mình.
Mộ Sơ Tình điều chỉnh sắc mặt, biết được chân tướng cô rõ ràng nhẹ nhõm đi rất nhiều, chẳng qua hiện tại cô thật không biết tâm tình mình như thế
nào, nghĩ đến việc ngủ cùng Hoắc Bắc Cảng là cô cảm thấy sung sướng tê
dại rồi, tư vị kia khẳng định là tuyệt không thể tả.
Rất muốn cự tuyệt hắn, nhưng mà nghĩ đêm nay muốn diễn kịch cho Hoắc Quốc
Chương xem, liền cự tuyệt không được, dù sao cũng chỉ là diễn kịch, hắn
sẽ không chạm vào nàng, cũng cứ yên tâm nhiều.
Bất quá nói như thế nào cô cũng là một người phụ nữ, cùng một người đàn ông ngủ chung, kia chính là rất nguy hiểm có phải không?
Mộ Sơ Tình sau đó lui lại mấy bước, ánh mắt quật cường nhìn Hoắc Bắc Cảng, che che chính mình, đầu tiên cho hắn một yêu cầu: "Vậy anh phải đáp ứng đừng đụng vào tôi!"
Hoắc Bắc Cảng cười lạnh một tiếng, mở miệng trong giọng nói có chút miệt
thị: "Cô yên tâm, tôi căn bản là không có hứng thú chạm vào cô." 3
Mộ Sơ Tình: "......"
......
Mộ Sơ Tình về phòng tắm rửa một, thay một bộ đồ ngủ ở nhà, có chút ngượng
ngùng, chân cẳng đặc biệt thong thả chậm chạp như một con ốc sên, chậm
rãi đi đến phòng của Hoắc Bắc Cảng.
Cô đứng trước cửa phòng do dự không bước, tự hỏi chính mình muốn hay không muốn đi vào trong.
Mộ Sơ Tình hít một ngụm khí lạnh, lúc sau cúi đầu nhìn nhìn trên người cô một thân áo ngủ.
Mộ Sơ Tình thích mặc áo bông đi ngủ, (áo làm từ cây bông), áo ngủ cũng
nghĩ chỉ cần bản thân thấy thoải mái là được, căn bản là không có quá
chú trọng vẻ ngoài, dù sao bình thường cũng không có ai thấy cô cho nên
lúc Mộ Sơ Tình chọn áo ngủ thấy vải dệt thích hợp liền mua.
Lúc này Mộ Sơ Tình cúi đầu nhìn trên người bộ áo ngủ kia liền cảm thấy có
chút không ổn, áo ngủ kia màu hồng, lúc trước là cô lấy đâu ra dũng khí
mà mua bộ áo ngủ này?
Cái áo ngủ này như thế, lát nữa đi vào có thể sẽ bị Hoắc Bắc Cảng cười nhạo!
Nếu như bị hắn cười, cô sẽ thật không được, không còn mặt mũi gặp người khác.
Mộ Sơ Tình liền nghĩ cô mặc áo ngủ thế này rốt cuộc có thể nghênh ngang đi vào phòng hay không? nghĩ nghĩ chính mình ở cửa tiêu phí thời gian lâu
lắm.
Đột nhiên (=.=)
Hoắc Bắc Cảng bực bội rống giận: "Mộ Sơ Tình! Cô còn không định vào? Là muốn cho tôi ôm cô vào sao?"
"......" Mộ Sơ Tình hết chỗ nói rồi, người đàn ông này như thế nào tùy thời tùy chỗ đều biết cô tồn tại ở nơi nào nha!
Mộ Sơ Tình không ở cửa dong dong dài dài bồi hồi một cỗ tức giận đi vào phòng.
Đi vào xong Mộ Sơ Tình quả thực có chút xúc động muốn nhảy sông tự sát,
tại sao không ai nói cho cô biết vừa vào phòng đã thấy được hình ảnh
thẹn thùng như thế...
Nguyên nhân đại khái là Hoắc Bắc Cảng đã tắm rửa xong cho nên nửa người trên
là trần như nhộng ****, không có mặc quần áo gì lộ ra cơ bụng săn chắc,
một chút bọt nước theo thân hình hắn chảy từ trên ngực xuống, hình ảnh
quá sức dụ hoặc, mà hắn nửa thân dưới chỉ quấn một khăn tắm lỏng lẻo,
cái khăn tắm quấn hờ kia giống như là sẽ rơi ra bất cứ lúc nào.
Mộ Sơ Tình nhìn đến thân hình Hoắc Bắc Cảng hoàn mỹ như vậy, không nhịn
được nuốt một ngụm nước bọt, quá dụ hoặc, thật là làm người ta muốn liếm một.
Hoắc Bắc Cảng lấy khăn lông lau tóc, cứ như vậy rất không kiêng dè mà đứng trước mặt Mộ Sơ Tình.
Đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn cầm khăn lông ném tới trước mặt Mộ Sơ Tình
ra lệnh cho cô: "Nhanh lên cho tôi, lại đây giúp tôi lau khô tóc."
Mộ Sơ Tình bị những lời này doạ sợ tới mức hoàn toàn không phản ứng được,
co rút khoé miệng, vừa thẹn lại vừa giận, muốn cho hắn một gậy.