Hà Thục càng nói
càng bạo phát, sôi sục, trực tiếp đi đến trước mặt Hoắc Quốc Chương, túm lấy áo ông muốn tranh luận cho rõ ràng, muốn có một cái đáp án.
Hoắc Quốc Chương bị mấy lời hồ đồ của Hà Thục làm cho tức nghẹn, khuôn mặt
đỏ bừng lên, đẩy Hà Thục ra, không nói nên lời, tức đến mức ông cũng sắp phát nổ, "Hà Thục! Bà, cái đồ già cả hồ đồ này? Bà quả thực là bị bệnh
rồi! Bà bị bệnh tâm thần rồi, tôi không có như là bà nói! Trong đầu
không biết là nghĩ đến chuyện gì nữa! Toàn thứ không đứng đắn! Tôi làm
sao có thể là loại người đó hả? Cái óc của bà không thể sạch sẽ được một chút hả, cả ngày nghĩ tới ba cái chuyện hồ đồ bát nháo gì đâu không. Có biết xấu hổ hay không hả? Bà quả thực chính là ảnh hưởng tới thanh danh của tôi. Tôi đối với Sơ Tình chỉ là trưởng bối quan tâm tới vãn bối,
trước nay không có như bà nghĩ, có mấy cái tình tình ái ái gì đó."
"Tôi đối với Sơ Tình tốt như thế, cũng không phải là bà không biết tại sao!
Sơ Tình từ nhỏ đã không cha không mẹ, chẳng lẽ tôi không nên đối tốt với nó sao? Ba của nó là anh em tốt của tôi! Tôi chỉ là chiếu cố con của
anh em mình, tôi làm không đúng chỗ nào mà bà lại nghĩ tôi như thế!"
Hoắc quốc chương nói rất có khí phách, lời nói bộc trực quyết tuyệt, chính là giải thích rõ ràng cho bản thân.
Hà Thục nghe Hoắc Quốc Chương giải thích xong liền thoải mái đi nhiều, thả tay ra nhưng vẫn kiêu ngạo hừ một tiếng, vẻ mặt sắc bén cảnh cáo ông:
"Tốt nhất là đừng để cho tôi phát hiện ra ông có tình cảm gì khác với
nó, hay là giữa hai người có chuyện gì không thể để cho người khác biết, bằng không sớm muộn gì tôi cũng không để yên cho mấy người đâu, tôi sẽ
giết ông trước tiên rồi sẽ tới nó."
Hoắc Quốc Chương lười phải nói với Hà Thục nữa, trực tiếp đuổi Hà Thục lên
lầu, đẩy bà ta, "Cả ngày toàn nghĩ tới thứ gì đâu không, bà không có
việc gì làm thì đi lên lầu đi, bà không muốn nhìn thấy nó, Sơ Tình cũng
không muốn thấy bà đâu. Tránh mặt luôn đi để lát nữa khỏi nói mấy lời
khiến cho con bé không vui."
Hà Thục không chịu đi, đứng lì một chỗ, "Tại sao tôi phải đi, tôi cũng
không phải nhận không ra người, tôi cứ ở đây đấy, tại sao lại là tôi
biến mất mà không phải là nó, nó tới nhà tôi, đây là nhà tôi, nhất định
phải nghe theo tôi. Ai là nữ chủ nhân của cái nhà hả?"
"Bà muốn ở đây cũng được, đợi lát nữa đừng có để cho tôi nghe được bà nói
với con bé mấy lời mê sảng gì, còn nói mấy lời công kích nó, muốn đuổi
con bé đi, bằng không tôi sẽ không tha cho bà."
Hoắc Quốc Chương lười so đo với Hà Thục nữa, nhìn đồng hồ, hai vợ chồng son
đó cũng sắp tới rồi, không cãi nhau nữa, tránh cho lát nữa bị người khác thấy được cũng không tốt.
Hà Thục đang nén giận ngồi trở lại sofa, nhìn vẻ mặt rất khó coi.
......
Hai người ngừng cãi nhau xong, mười mấy phút sau Hoắc Bắc Cảng và Mộ Oanh Oanh đã về tới Hoắc gia.
Mộ Oanh Oanh căn bản là không biết tình hình trong nhà Hoắc Bắc Cảng, còn
tưởng là người nhà của Hoắc Bắc Cảng đều chấp nhận mình, chắc chắn là
thích cô ta, cho nên không có lo lắng gì.
Cho nên Mộ Oanh Oanh tươi cười nhìn thấy ba của Hoắc Bắc Cảng liền cúi đầu chào, rồi ngọt ngào chào một câu: "Chào ba."
Hoắc Quốc Chương được Mộ Sơ Tình gọi một tiếng ba, vui muốn nở hoa trong
lòng, bởi vì trước giờ Mộ Sơ Tình vẫn rất bày xích không có gọi ông là
ba, lúc này lại gọi một tiếng ba ngọt ngào như thế, khiến cho ông thấy
rất thoải mái.
Ngay sau đó, Mộ Oanh Oanh chào Hà Thục, cũng một kiểu gọi bà ta: "Chào mẹ."
Hà Thục không dám nhận, vẻ mặt ghét bỏ, miệng lưỡi chanh chua: "Aizo, Sơ
Tình à, miệng ngọt như thế, vẫn là không cần kêu tôi, tôi sợ tổn thọ, cô vẫn là như trước kia gọi tôi bác gái là được rồi, cũng không phải là
tôi chưa nói với cô, giả vờ cái gì chứ!"