Mộ Sơ Tình thấy Mạc Diệc Phong bị lừa xoay người lại, bất giác bật cười, cố tình cô lại
không thể cười ra tiếng cho nên Mạc Diệc Phong không có biết được.
Đây là lần đầu tiên Mộ Sơ Tình có thể chỉnh cổ được một người thành công
đến như thế, trước đây mỗi lần cô đem trò này ra chọc Hoắc Bắc Cảng, từ
đó giờ hắn đều không có mắc mưu, mỗi lần Mộ Sơ Tình trêu chọc Hoắc Bắc
Cảng, cô ở sau lưng chụp Hoắc Bắc Cảng một cái, sau đó liền né đi chờ
Hoắc Bắc Cảng xoay người vồ hụt, Hoắc Bắc Cảng lúc nào cũng đứng yên như khúc gỗ, hơn nữa vẫn là không chút sứt mẻ lập tức nói: "Mộ Sơ Tình!"
Chính là một người đàn ông không báo giờ chịu hợp tác, thật kỳ quái chính là
lần nào Hoắc Bắc Cảng cũng đều có thể đoán được người ở sau lưng mình
chính là cô, Mộ Sơ Tình.
......
Mạc Diệc Phong xoay người lại, liền thấy Mộ Sơ Tình đứng đó cười lén, cô cười đôi mắt cong cong, thật sự là rất đáng yêu.
Lập tức anh ta cảm thấy cơn buồn bực lúc nãy đã tan biến đi đâu hết.
"Chơi vui không?" Anh ta nhướng mày hỏi Mộ Sơ Tình.
Mộ Sơ Tình có chút cao hứng gật đầu, ừm chơi vui lắm.
Mạc Diệc Phong không có trách móc gì Mộ Sơ Tình, trực tiếp kéo tay cô rời
đi: "Nếu cô đã tan ca rồi, vậy đi thôi, tôi đưa cô đi mua quần áo, chúng ta có rất nhiều thời gian, cô muốn mua thứ gì đều tuỳ ý cô chọn lựa."
"Không phải là anh có hẹn sao?" Mộ Sơ Tình không có đi theo anh ta, liền như
thế dừng lại, đứng tại chỗ, kinh ngạc lấy giấy bút ra viết xuống: "Vậy
làm sao mà có rất nhiều thời gian?"
Mộ Sơ Tình biết Mạc Diệc Phong tới đây để làm gì, phỏng chừng toàn bộ cái
Hoắc thị này, anh ta cũng chỉ quen biết một mình cô thôi, trước đây, lúc nào anh ta tới đây cũng đều là vì muốn tìm cô, lúc này Mạc Diệc Phong
hẳn là tới tìm Mộ Sơ Tình, chính là Mộ Oanh Oanh đang ở trên lầu kia.
Mạc Diệc Phong nhún vai, cười khổ giải thích: "Giống như cô thấy đấy, tôi
bị người ta cho leo cây, cho nên bây giờ tôi đâu có ai để mà hẹn đâu,
thời gian còn lại đều dành cho cô đấy, cô muốn làm cái gì cũng được."
Đầu mày Mộ Sơ Tình dãn ra, Mộ Oanh Oanh cho Mạc Diệc Phong leo cây?
Mộ Sơ Tình đi theo Mạc Diệc Phong rời khỏi đó.
Mộ Sơ Tình không có chú ý chính là hình ảnh hai người bọn họ đi cùng nhau
đã bị một đôi mắt sắc lẹm như chim ưng ở sau lưng, cách đó không xa thu
hết vào trong mắt.
"Tổng giám đốc, anh nhìn cái gì vậy?" Giang Thừa thấy Hoắc Bắc Cảng cứ nhìn
chằm chằm đôi nam nữ đang đứng ở trước cửa ra vào liền nhịn không được,
tò mò hỏi Hoắc Bắc Cảng một câu.
Hai người bọn họ chính là ở chỗ này
đợi Mộ Sơ Tình xuống, Hoắc Bắc Cảng đứng đây phân phó anh ta vài chuyện, không nghĩ tới từ sau khi cô gái kia đi xuống đây thì tầm mắt của tổng
giám đốc đã bị cô ta hấp dẫn. Như vậy có thể thấy là tổng giám đốc đã
nhìn theo lâu rồi.
Ba giây sau Hoắc Bắc Cảng mới phản ứng lại được, lấy lại tinh thần, nhìn
chằm chằm Giang Thừa nói: "Giang Thừa, cậu quen biết Mộ Oanh Oanh kia
sao?"
Giang Thừa rất thành thật lắc đầu: "Không quen biết, có chuyện gì sao?"
Tiếp theo Hoắc Bắc Cảng liền ra lệnh cho Giang Thừa: "Cậu đi điều tra người
phụ nữ này liền cho tôi, tôi muốn biết tất cả mọi thứ liên quan đến cô
ta."
"Tổng giám đốc, sao đột nhiên anh lại có hứng thú với cô gái này vậy? Không phải là anh chỉ một lòng một dạ với phu nhân sao?"
Nói vậy là một hán tử si tình như thế cũng sẽ thay lòng đổi dạ?
Giang Thừa thật muốn hét lên thật to, tôi sẽ không tin vào tình yêu nữa!
Hoắc Bắc Cảng nhìn chằm chằm Giang Thừa nhìn vài giây, rồi trong đôi mắt
toát ra sự nguy hiểm, cuối cùng, hắn cắn răng nhả ra một chữ: "Cút!"
Giang Thừa: "......"
Kỳ thật nguyên nhân mà Hoắc Bắc Cảng muốn đi điều tra cái người tên là Mộ
Oanh Oanh kia, chủ yếu chính là bởi vì hành động mà vừa nãy cô làm với
Mạc Diệc Phong, đó chẳng phải là cái hành động ngốc nghếch mà Mộ Sơ Tình vẫn hay làm sao?