Hỉ Bảo ở cửa, đợi đến lúc không có ai liền chuần bị biến thân thành hình người.
Hạo
Thiên Khuyển ở một bên ngồi đợi, Hỉ Bảo xoay người hai vòng liền có một
cơn gió thổi tới, chỉ chớp mắt một cái, Hạo Thiên Khuyển liền thấy trước mặt xuất hiện một nữ nhân thướt tha yêu kiều......
Một mái
tóc dài đen nhánh đến eo, làn da trắng nõn giống như màu tóc của cô,
trắng sáng thuần khiết, đôi mắt màu lục trong veo, đặc biệt là đáy mắt
trong veo không nhìn ra được một chút tạp niệm nào.
Hạo
Thiên Khuyển ngây ngốc ngồi nhìn Hỉ Bảo...... Hoàn toàn ngây dại, bởi vì Hạo Thiên Khuyển chưa từng gặp qua một Hỉ Bảo xinh đẹp như thế này.
Nó cũng không biết, thì ra Hỉ Bảo...... Thì ra Hỉ Bảo lớn lên lại xinh đẹp như thế......
Thế nhưng Hỉ Bảo lại đẹp như thế......
Suýt chút nữa thì Hạo Thiên Khuyển nhìn chảy cả nước dãi, may là nó kịp khắc chế cảm xúc của mình nên mới không bị mất mặt.
"Hỉ Bảo, ngươi...... Ngươi hoá thành hình người, thế nhưng là như thế này, ta
thật là, thật là không thể tưởng được đấy." Hạo Thiên Khuyển dời mắt đi, không dám nhìn Hỉ Bảo thêm nữa.
"Đương
nhiên rồi, Hoan Bảo luôn khen ta cả ngày đấy, khen ta đáng yêu." Hỉ Bảo
vui tươi hớn hở, cười xong liền đi vào trong toilet, trong toilet lúc
này không có ai khác cả, rất thuận lợi để Hỉ Bảo ra tay.
Hạo Thiên Khuyển ở cửa canh chừng cho Hỉ Bảo.
Hỉ Bảo đi vào, nhìn thấy Mộ Oanh Oanh vừa bước vào trong một phòng vệ
sinh, ngay lập tức nó dùng pháp thuật giữ cửa khóa lại, người ở bên
trong sẽ không có cách nào có thể thoát ra được.
Sau đó, Hỉ Bảo lại
sử dụng pháp thuật biến ra một cái chậu rửa mặt rồi lấy nước thánh mà
Hạo Thiên Khuyển đưa, đổ vào trong cái chậu đó rồi lại đổ thêm vào một
ít nước. Nó bắt đầu cười âm hiểm đi tới gần cửa phòng vệ sinh của Mộ
Oanh Oanh.
Mộ Oanh
Oanh giải quyết xong định đi ra ngoài, chính là lúc mở cửa mới phát hiện cửa toilet lại mở không ra, giống như là bị người ta khoá cửa nhốt ở
trong này vậy.
Mộ Oanh Oanh không hiểu, rõ ràng là cửa này khoá từ bên trong tại sao cô ta lại mở không được.
"Có ai không? Có ai ở ngoài không?" Mộ Oanh Oanh sợ hãi kêu cứu với bên
ngoài, "Ngại quá, tôi bị kẹt ở bên trong, có ai không, có thể mở cửa
giúp tôi không? A......."
Mộ Oanh Oanh còn chưa có nói xong, Hỉ Bảo đã trực tiếp bưng chậu nước đó xối thẳng lên trên đầu Mộ Oanh Oanh đang ở trong WC.
Mộ Oanh Oanh cứ như vậy bị trúng chiêu, cả người đều bị chậu nước kia xối ướt mèm.
Cô ta nhắm mắt lại, nước xuôi theo mái tóc cô ta mà chảy xuống, cứ nhỏ tí
tách không ngừng, cô ta ngây ngẩn cả người. Bị ướt mèm lại còn có mùi gì đó khó chịu.
..... Mộ Oanh Oanh phát ngốc ngây người tại chỗ, cảm
giác như cả người sắp phát nổ! Tại sao lại như vậy! Tại sao đột nhiên cô ta lại bị như vậy!
Rốt cuộc là ai, là ai ở bên ngoài đổ nước vào người cô ta?
"A... Ai vậy hả? Là tên khốn kiếp nào!!!" Mộ Oanh Oanh ở bên trong tức giận dậm chân.
Hỉ Bảo ở bên ngoài ôm bụng cười không ngớt.
Ha ha ha ha ha ha, thật là quá khôi hài,chính là cô ta đáng bị như thế.
Hỉ Bảo
thực hiện kế hoạch thành công liền lập tức rời khỏi toilet, chạy ra
ngoài cùng Hạo Thiên Khuyển đào tẩu, sau đó mới thả Mộ Oanh Oanh ra.
Mộ Oanh
Oanh đẩy mãi mới mở cửa ra được, cô ta lập tức chạy ra ngoài, phẫn nộ
nhìn xem là ai ở bên ngoài, là ai lại đối xử với cô ta như vậy!
Có bản
lĩnh như vậy không biết có phải là đã trúng tà rồi hay không, hay là cái gì, cô ta đi ra ngoài, thế nhưng lại chẳng nhìn thấy một ai cả!!
Làm sao có thể chứ! Chẳng có người nào ở ngoài! Vừa nãy cô ta bị tạt nước là như thế nào??