Hoan Bảo duỗi tay, sờ đầu Hỉ Bảo, lẩm bẩm tự nói, "Hỉ Bảo, làm sao bây giờ, ta rất thích ngươi."
Chính là...... Nó thích Hỉ Bảo bao nhiêu, cũng là bí mật một mình nó biết.
......
Đêm về, Hoắc Bắc Cảng trằn trọc ngủ không, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào di động.
Trên di động hiển thị hình ảnh, là Mộ Sơ Tình cùng một người đàn ông ở bên
nhau, cô cười, mẹ nó! Cô cười với người đàn ông khác, cô đối với hắn vẫn luôn mặt nhăn mày nhó, nhưng mà lại cười với người đàn ông khác.
Hoắc Bắc Cảng không có đem cái ảnh này đi hỏi Mộ Sơ Tình, cũng không có
tranh cãi với cô hỏi cho rõ nguyên nhân, hắn định lựa chọn làm lơ, cho
Mộ Sơ Tình một cơ hội, chính là, hiện tại hắn phát hiện bản thân thật sự rất keo kiệt, căn bản là không có cách nào mà làm lơ.
Chính là lại sợ bản thân phát hỏa, sẽ làm Mộ Sơ Tình cảm thấy cô chính là một người bạo lực, rồi lại sinh ra sợ hãi với hắn, dù sao chính là sẽ chán
ghét hắn.
Cho nên hắn liền nỗ lực khắc chế tính tình của bản thân, không phát hỏa, ở chung hoà thuận với người phụ nữ kia.
Chính là Hoắc Bắc Cảng lại phát hiện chính mình không qua được như mấy lời
này, vẫn luôn nghĩ đến việc cô cùng người đàn ông khác đi ra ngoài mua
đồ lót, món đồ thân mật như thế, cô chưa từng mua cho hắn.
Thật là mẹ nó.
Tại sao phụ nữ lại khó thu phục như thế??
Hoắc Bắc Cảng ngủ không được, lại để ý đến quyển tiểu thuyết tổng tài bá đạo mà Tiểu Bao cho hắn. Nghĩ bụng phải học hỏi một chút, học hỏi kỹ xảo dỗ dành cô một chút.
Hắn không có cãi nhau với Mộ Sơ Tình, không có đem chuyện cô đi mua đồ lót
cho người đàn ông khác ra nói, cũng là học từ quyển tiểu thuyết này mà
ra.
Trong sách nói, đàn ông phải thuận theo phụ nữ vô điều kiện, phải dỗ dành, không thể đánh không thể mắng, không thể cãi nhau.
Hắn đều làm theo, kết quả thì sao, thái độ của Mộ Sơ Tình đối với hắn không phải là không nóng không lạnh sao.
Quyển sách này là sách lậu phải không? Học hỏi mà chẳng dùng được chút nào.
......
Hôm sau, Mộ Sơ Tình thức dậy, đánh răng rửa mặt, lúc cô vừa định bôi kem
dưỡng da, đột nhiên nhìn thấy trên bàn trang điểm có một lọ thuốc rất
tinh xảo.
Lọ nước này là ngày hôm qua Hà Thục cho cô, dặn cô phải nhớ kỹ lúc cùng
Hoắc Bắc Cảng làm chuyện đó, phải nhỏ hai giọt lên người mình.
Mộ Sơ Tình cảm thấy kỳ quái.
Hà Thục nói với cô, tuy rằng bà ta không hài lòng cô, nhưng mà cô đã gả
đến Hoắc gia của bọn họ là sự thật, dù có bất mãn cũng phải thỏa hiệp,
cho nên hy vọng cô sớm một chút vì bọn họ mà khai chi tán diệp, sinh
thêm vài đứa cháu, rồi thì cái này là Hà Thục cầu được từ trong cái miếu kia, nhỏ lên người có thể giúp tăng cường khả năng giường chiếu, lúc cô và Hoắc Bắc Cảng làm chuyện đó nhất định phải nhỏ lên người.
Chính là, cô lại không có cùng Hoắc Bắc Cảng làm mấy chuyện đó, căn bản là không cần phải nhỏ lên người cô mà.
Mộ Sơ Tình nhìn nhìn thứ này, cuối cùng không có hứng thú, tính toán thả lại trong ngăn tủ.
Lúc này Hỉ Bảo vừa vặn rời giường, rời giường liền thấy được trên tay Mộ Sơ Tình cầm món đồ kia, hoảng sợ, lập tức chạy vọt qua, thả người nhảy tới trước mặt Mộ Sơ Tình, cắn cánh tay cô, bức bách Mộ Sơ Tình ném đồ vật
trong tay lên mặt đất.
Mộ Sơ Tình ăn đau, cái lọ cầm trong tay rơi ngay xuống đất, vỡ tan, nước trong lọ chảy ra sàn nhà.
Hỉ Bảo sợ hãi nhảy tới bàn trang điểm trước mặt cô, vẻ mặt kinh sợ hoảng
hốt nhìn Mộ Sơ Tình hỏi: "Chủ nhân, sao Người lại có loại đồ này? Người
biết bên trong thứ này là cái gì sao?"
Mộ Sơ Tình nói với Hỉ Bảo, tỏ vẻ không hiểu, "Thứ này là của người quen
cho ta, ta cũng không biết bên trong là cái gì, làm sao mày biết bên
trong thứ này là cái gì, mày biết nó là cái gì sao?"