Tần Tâm cười, vẻ
mặt vừa lòng, tươi cười rất vui mừng mà hướng tới Mộ Sơ Tình đi qua,
chính là mở miệng nói chuyện ngữ khí khiến cho người khác không thể nào
thích, chuyên nhằm vào cảm giác.
"Không nghĩ tới, con còn nhớ rõ ta sao. Còn tưởng rằng hôm nay con có thành
tựu như vậy, sẽ trở mặt không biết người, không nhớ rõ ta đâu. Không
nghĩ tới Sơ Tình lợi hại như thế, sau này trưởng thành thế nhưng có thể
giữ chức giám đốc tài vụ trong một tập đoàn lớn ở đây."
Mộ Sơ Tình nghe nói như thế, cũng không phát giận, nghe ra trong lời đại
bá mẫu nói có ẩn ý mà châm chọc, đại bá mẫu này của cô còn không phải là thật không rõ tại sao cô có bản lĩnh như vậy, có thể ngồi vào vị trí
này mà thôi.
Mộ Sơ Tình mang theo nụ cười tươi hồn nhiên ngây thơ, cười cười, chính là
trong lời nói lại chứa tàng đao, mang theo lửa giận của cô.
"Đại bá mẫu, bác thật đúng là biết nói đùa, nếu không phải bác làm ra cái
chuyện gì làm con chán ghét bác, con làm sao có khả năng sẽ cố ý không
quen biết bác chứ? Hơn nữa đại bá mẫu, bác thật là làm người ấn tượng
khắc sâu, muốn quên cũng quên không được. Rốt cuộc đại bá mẫu hà khắc,
không phải người nào muốn cũng có thể học được."
Mộ Sơ Tình không thích cái người đại bá mẫu này, chủ yếu là bởi vì năm đó
khi ba mẹ cô qua đời, cảnh sát đem cô đưa tới nhà đại bá mẫu, để cho đại bá mẫu chiếu cố cho cô.
Đại bá mẫu Tần Tâm này của cô làm trò, trước mặt cảnh sát thì tiếp nhận cô, chính là đảo mắt, cảnh sát đi rồi, lúc sau bà ta trực tiếp đem đồ đạc
của Mộ Sơ Tình gói ghém, rồi mới ném cho cô, đem cô mang theo túi đồ mà
đuổi ra khỏi cửa.
Lại còn đối với cô nói những lời thương tổn.
"Mày là cái đồ sao chổi! Cái đồ đen đủi! Cút khỏi nhà của chúng tao, không
cần đem vận khí xui xẻo của mày lây bệnh đến nhà chúng tao, ma quỷ mới
đi chứa chấp cái thứ xui xẻo như mày! Cút xa một chút cho tao, cút càng
xa càng tốt, nhà chúng tao cũng không phải là cái trại tỵ nạn, làm gì
muốn chứa chấp mày! Mặc kệ mày đi cô nhi viện hay là mày đi nhặt rác
rưởi ngoài đường, dù sao đi nữa, mày cũng không được bước vào nhà chúng
tao, không được đem vận khí xui xẻo của mày lây bệnh đến nhà chúng tao,
làm hại chúng tao xui xẻo! Thiên sát cô tinh, chính là thiên sát cô
tinh! Đem cha mẹ mày hại chết còn muốn hại chúng tao, cút cho tao! Cút
xéo càng xa càng tốt."
Cô cứ như vậy, năm ấy tám tuổi, đã bị Tần Tâm đuổi ra khỏi cửa nhà.
Khi đó cô lẻ loi hiu quạnh một mình, cái gì cũng không có, hơn nữa tuổi lại nhỏ, mất đi cha mẹ, lại bị thân thích ghét bỏ, không hiểu cho cô, chỉ
có thể tự mình ôm cặp sách, trôi dạt khắp nơi.
Khi đó chính là thời điểm thê lương nhất cuộc đời của cô, cùng đường Mộ Sơ
Tình đi lang thang ở trên đường cái, lưu lạc gần một tuần, bụng đói đến
mức phải đi lục thùng rác tìm đồ ăn, hoặc là đợi có người nào đó tốt
bụng có thể cho cô ít thức ăn thừa, hoặc người nào tốt bụng có thể mời
cô ăn một chút gì.
Mệt nhọc liền nằm trên ghế đá công viên, còn xin ngủ dưới gầm cầu, chỗ ngủ
của những người ăn xin, vận khí tốt còn có thể xin được một hai xu tiền.
Sau đó cô được Hoắc Quốc Chương tìm thấy, nhận nuôi, cô mới thoát khỏi cảnh xin ăn sống qua ngày, dần dần có một cuộc sống cá nhân.
Cô đã từng trải qua như thế, những ngày thê lương đi xin ăn, cho nên làm
sao có thể không chán ghét cái người kêu là đại bá mẫu này của cô?
......
Mộ Sơ Tình nói, làm cái người vốn dĩ chính là tới đây nghĩ nịnh bợ cô, Tần Tâm trên mặt tươi cười không nhịn được, lập tức liền sụp đổ, điệu cười
cứng đơ, cũng không biết phải nói như thế nào, trong lòng liền chột dạ.
Cũng không nghĩ tới thế nhưng cô sẽ còn nhớ rõ chút chuyện nhỏ đó, nhớ rõ
như thế, Tần Tâm hiện tại có chút chân tay luống cuống, chỉ có thể khô
cằn gượng gạo cười, lời nói ngượng ngùng: "Sơ Tình, đại bá mẫu cũng
không nghĩ tới, con thế nhưng còn nhớ rõ những việc này......"