Mô Kim Quyết - Quỷ Môn Thiên Sư
Dịch: Đặng Nam
Tôi trong lòng tự hỏi, vạn nhất chủ mộ quả
thực là một con hồ ly đắc đạo thành yêu, vậy khi nhìn thấy khuôn mặt của nó liệu mình có bị hù cho đến chết giống như tên Nhị Hổ kia không? Nếu
quả thật như vậy, chỗ này chẳng phải sẽ trở thành nơi táng thân của mình sao? Tôi bất luận như nào cũng không muốn chết một cách oan uổng như
hắn, cùng nhau trở thành hai kẻ bồi táng theo chủ mộ! Hơn nữa, hồi tôi
còn ở nông trường số 17 đã từng gặp qua một con đại hồ ly, nhất cử nhất
động của nó đã vượt xa ngoài tầm hiểu biết của tôi cũng như mọi người,
vậy mà nó mới mọc ra có được một cái đuôi thôi, thử hỏi xem con hồ ly có tới tận chín cái đuôi này đạo hạnh còn cao thâm đến nhường nào? Hết lần này đến lần khác, cái ý niệm hay là bỏ ngang giữa chừng không nhịn được cứ chạy qua chạy lại trong đầu. Nhưng rồi lại nghĩ đến câu nói kia của
Tuyền béo - trên đời này vốn không hề có quỷ, chỉ có trong lòng người
không yên, lúc này mới thật sự là sinh quỷ! Tôi tốt nhất không nên nghĩ
nhiều quá làm gì, chỉ tổ tự mình hù dọa chính mình, càng nghĩ nhiều thì
lại càng sợ, lại nói hồ ly chín đuôi cùng lắm thì vẫn chỉ tính là một
con thú, có cái quái gì mà phải sợ chứ, hù làm sao chết được tôi! Trên
núi, hàng năm thợ săn người ta bắt được không biết bao nhiêu là hồ ly,
lột da nấu thịt suốt ngày nhưng nào đã thấy ai gặp phải báo ứng đâu,
huống chi căn bản sẽ không có cái gì gọi là hồ ly chín đuôi, tôi không
nên để cho mấy cái truyền thuyết mê tín làm cho sợ vỡ mật, huống chi
ngày thường tôi còn hay to mồm khoác lác với người khác - sống chết nhẹ
tựa lông hồng, ta đây oai dũng còn màng việc chi, đến chết còn chẳng sợ
chẳng nhẽ giờ lại đi sợ một con hồ ly? Trong lòng tôi đã quyết, liền lập tức đưa tay ra giật lấy chiếc mặt nạ hồ ly trên mặt chủ mộ!
Tôi
trợn to mắt nhìn về phía trước, dưới chùm ánh sáng chiếu ra từ chiếc đèn pha, là một gương mặt da thịt khô héo, mọc đầy lông xanh, mồm miệng há
to, bộ răng rơi rụng gần hết, mặt mũi đại khái đã không thể nào nhận ra
được nữa, quả thật hết sức kinh khủng, nhưng cũng không đến nỗi có thể
khiến người ta bị sợ mà chết, hoặc giả ít nhất là vẫn chưa đủ để hù chết được tôi. Tôi hơi hẫng lại, tên chuột đất kia là thấy gương mặt này của chủ mộ mà bị hù chết? Lá gan bé tí như thế mà cũng dám tới nơi này trộm ộ? Nghĩ đi nghĩ lại thế nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng!
Tôi lại cầm đèn pha chiếu khắp nơi một lượt, đồ vật chôn theo bên người chủ mộ quả thật không ít, hai bên tấm áo liệm vải gầm cùng chiếc gối ngọc
được nhét đầy kim ngọc minh khí. Trên người tên chuột đất có một tờ
giấy, bên trong vẽ một cái nhãn cầu, cộng với việc hắn chẳng hề động đến mấy thứ đồ bồi táng kia mà lại bò thẳng tới trước mặt chủ mộ gỡ bỏ tấm
mặt nạ hồ ly ra, chứng tỏ mục đích của hắn chính là món minh khí có hình dạng nhãn cầu kia, liệu thứ đó có hay không ở trong miệng chủ mộ? Đổi
lại là tôi cũng sẽ cho là như vậy, bất quá trên tay hắn không có, mà ở
trong miệng chủ mộ cũng không có nốt, hiển nhiên là hắn đã vồ hụt mất
rồi, thật sự trong tòa cổ mộ này có cất giữ một cái nhãn cầu gì đó sao?
Tôi một mực từ đầu tới giờ vẫn không dám thở mạnh, chỉ sợ sẽ hít phải
thi độc bên trong quan tài, rất nhanh cho tới lúc này đã không thể nhịn
được nữa, đành phải trước bò ngược trở lại ra ngoài đã, tiện tay cắt bỏ
luôn đống vải liệm đang quấn trên xác tên chuột đất. Hai người kia thấy
tôi bò ra liền vội hỏi: “Tay Nhị Hổ kia chết như thế nào vậy? Lão thái
bà nằm trong quan tài kia có phải là tá thi không?” Tôi dùng sức thở hổn hển mấy hơi rồi mới từ từ đem tình hình bên trong nói ra một lượt: hài
cốt của mộ chủ đã sớm mục nát, tên chuột đất kia thì trừng mắt há mồm
chết bất đắc kỳ tử, cũng không thấy bên người chủ mộ có thứ gì gọi là
“nhãn cầu" cả!
Ba người chúng tôi cùng ngồi xuống bàn bạc một hồi lâu, tên chuột đất kia lai lịch không rõ ràng, chết rồi ngược lại còn
dễ nói, còn đằng này về phần Lục Quân lại là thanh niên tri thức đi tham gia sản xuất, cậu ta chết một cách không minh bạch bên trong toà cổ mộ
này, chúng tôi lại chẳng có bằng chứng gì cả sợ rằng lúc trình báo với
cấp trên cũng chẳng ai thèm tin. Mộ thất phía trên giờ toàn là lưu sa,
nói không chừng còn sắp bị sụp xuống, giờ có muốn dẫn người đi vào để
điều tra cũng không hề dễ dàng. Thà hay là cứ lục soát thử trên người
tên chuột đất xem biết đâu lại tìm được một chút chứng cứ, hoặc giả như
mang được thi thể của hắn ra ngoài là tốt nhất, cũng tránh cho chúng tôi bị xử phạt oan ức, có khi lại còn được tính là lập công ý chứ. Sau khi
mọi người đều đã thống nhất với chủ ý này, liền cùng nhau túm lấy hai
chân của tên chuột đất, hợp sức cùng nhau đem thi thể của hắn kéo ra
ngoài.
Dưới ánh sáng từ những ngọn trường minh đăng chiếu xuống
khiến cho không gian bên trong mộ thất khá là sáng sủa, Tuyền béo cúi
đầu quan sát: “Ngươi đang định đi đòi nợ thuê hay sao, con mẹ nó, chết
rồi mà còn trợn mắt định doạ ai?”
Trăn Tử quay sang khoát tay với Tuyền béo một cái, nhẹ giọng nói khẽ: “Anh chớ có nói năng lung tung
bậy bạ, chết mà không nhắm mắt, ấy là do oán khí hãy còn chưa tan!”
Tuyền béo đốp lại ngay: “Tôi đây cũng còn một bụng đầy oán khí này, chết rồi
là còn quá tiện nghi cho hắn!” Nói xong cậu ta định thò tay xuống lục
soát, nào ngờ chính vào lúc ấy, ngọn trường minh đăng chỗ bệ quan bỗng
nhiên tắt phụt, đồng thời cái xác của tên chuột đất liền há to miệng. Ba người chúng tôi vội vàng lui ra phía sau hai bước, liền theo đó đèn
đuốc bên trong mộ cũng dường như cùng lúc bị dập tắt, tối chẳng nhìn
thấy gì.
Trong lòng tôi giật thót một cái: Đây chẳng phải là
thấy quỷ sao? Người chết tự dưng há miệng là có ý gì? Còn có lời muốn
nói ư?
Tuyền béo thấp giọng hỏi tôi: “Hai người các cậu vừa nãy
có nghe thấy tên chuột đất nói gì không?” Tôi quay sang nhìn cậu ta, lúc nãy khi cái xác của tên chuột đất kia đột nhiên há miệng đích xác là
tôi có thấy, nhưng lại không hề nghe thấy hắn nói gì cả, có lẽ nào hắn
chưa chết hẳn? Tôi thử tiến gần lại, đang muốn nhìn thử xem chuyện gì
vừa xảy ra thì bất ngờ từ trong miệng hắn bay ra một vật, tốc độ của nó
quá nhanh khiến tôi không nhìn rõ là thứ gì cả, chỉ thấy lục quang chợt
loé rồi lao thẳng về phía tôi. Mắt tôi còn chưa kịp nhìn ra nhưng từ
trong miệng đã truyền tới một thứ cảm giác lạnh lẽo băng giá, tôi thầm
than nhẹ một tiếng: “Bỏ mẹ rồi!” Đang định dùng sức khạc bỏ thì nó đã
sớm chui xuống tận cổ họng, có muốn nôn ra cũng không được nữa rồi!
Tôi thất kinh, thứ này rõ ràng là một vật sống! Hai người Tuyền béo và Trăn Tử thì lại hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra, bọn họ vẫn mải mê cắm đầu xuống đất tìm kiếm khắp nơi, lại còn quay sang hỏi tôi có thấy
đâu không nữa chứ? Tôi lúc ấy toàn thân ngây dại, sợ run tại chỗ không
biết làm sao, Tuyền béo thấy tôi không lên tiếng, xoay đầu lại hỏi: “Cậu làm sao mà mặt mày tái xanh tái mét thế kia? Có chuyện gì à?”
Trăn Tử cũng hỏi: “Anh lại làm sao vậy?”
Trong lúc tôi hãy còn đang ngẩn người, cái xác kia lại đột nhiên há miệng một lần nữa, tôi lấy đèn pin chiếu qua, lần này nhìn thấy từ trong cái
miệng ấy bò ra mấy con thằn lằn toàn thân xanh lè, dài hơn hai tấc, hai
mắt đỏ rực, nhanh chóng hướng về phía chúng tôi mà bò tới. Trăn Tử vội
vàng vung mạnh chiếc xẻng công binh đập liên hồi, Tuyền béo ở bên cũng
giơ chân lên cố gắng đạp bỏ, nhưng mấy con thằn lằn kia cũng thật là
nhanh, mắt người căn bản là không thể nào bắt kịp chuyển động của chúng. Tuyền béo vừa một chân đạp xuống, một con thằn lằn đã “vèo” một cái
chui tọt vào miệng cậu ta, một con khác thì vọt thẳng qua lỗ mũi. Thứ
này toàn thân trơn nhẵn, trừ khi bịt kín thất khiếu bằng không nó thế
nào cũng đều có thể chui vào. Trăn Tử đồng dạng bị một phen khiếp vía,
xẻng công binh trong tay khua loạn xì ngậu. Đèn đuốc trong mộ hoàn toàn
tắt ngóm, chỉ còn lại ánh đèn pha là vẫn sáng thành thử chúng tôi cũng
không biết những con còn lại đã bò lên người Trăn Tử rồi hay là chui vào khe hở giữa các tấm mộ gạch. Lúc chúng tôi vẫn còn tay chân luống cuống thì từ trong quan tài truyền đến một trận âm thanh huyên náo, trong
nháy mắt hơn trăm con thằn lăn xanh lét ào ào bò ra, trong miệng những
chiếc lưỡi đỏ dài gần bằng cơ thể liên tục thè ra hệt như loài rắn. Ba
người cả kinh thất sắc, lại loạn cào cào thêm một trận nữa. Cả một đàn
thằn lằn xanh hệt như một cơn lũ hung hăng quét qua, bò nhanh dưới chân
chúng tôi, thỉnh thoảng lại có mấy con đi lạc bò lên trên người, thẳng
hướng hai lỗ tai với lỗ mũi mà chui vào. Chúng tôi không thể làm gì khác hơn ngoài việc một bên ra sức lấy chân giẫm đạp, một bên lấy tay gạt bỏ những con đang bò lên người, rồi chật vật cố gắng chạy ra khỏi căn mộ
thất có chứa cỗ quan tài kia. Nhưng mọi chuyện nào đã xong, trong bụng
từng cơn đau quằn quại cứ thắt lại, mọi người vội vàng dùng ngón tay đưa vào cổ họng móc ra, lúc trước đã từng nôn qua một lần ở trước bức bích
hoạ cửu vỹ hồ ly, đến bây giờ mật đen mật vàng cũng đã móc hết ra rồi,
nhưng rốt cuộc vẫn không thể nào nôn ra được những con thằn lằn quái ác
kia.
Tôi giờ đã hiểu được tên chuột đất kia vì sao mà chết rồi,
đồng thời cũng biết rõ tại sao những người mang quan tài tiến vào địa
cung lại cam tâm tình nguyện nuốt thuỷ ngân tuẫn táng theo chủ mộ! Ý
nghĩ này chỉ chợt loé lên trong đầu tôi, nhưng tôi hoàn toàn tin chắc
vào phán đoán của mình. Nghe nói trước kia có một loại bùa chú “Đàm
Tiên" (Trans: Đàm ở đây nghĩa là cái vò, cái hũ), là từ Tây Vực truyền
tới, vì để tránh cho mấy tên chuột đất có thể hạ thủ dễ dàng, lúc hạ
táng liền đem đàm tiên chôn cùng bên trong mộ, kẻ nào dám trộm mộ khai
quan, đàm tiên sẽ nhắm thẳng vào kẻ đó, không chỉ đoạt lấy mạng sống của một mình hắn mà ngay cả già trẻ trong nhà cũng không tha một ai, chỉ
đành trơ mắt chờ chết. Cái gọi là đàm tiên này, kỳ thực là trứng của
thằn lằn được nuôi dưỡng bên trong một cái vò đất, gần giống như vu cổ,
nhưng so với vu cổ thì lại độc ác hơn gấp nhiều lần, vu cổ chỉ hại một
người còn cái này lại có thể diệt sạch cả một nhà một họ, chỉ có nuốt
vào thuỷ ngân mới có thể diệt trừ.
Trước kia trong dân gian từng
lưu lại một truyền thuyết, tương truyền có người lúc đang đào mộ phần
hòng trộm lấy minh khí, thấy một con thằn lằn nhỏ màu xanh, chỉ trong
chớp mắt đã không thấy đâu, sau đó trong nhà người này nối tiếp người
kia lần lượt chết một cách kỳ quái, mọi người nói rằng là do người đó đã chọc phải một con thằn lằn thành tinh. Thứ này vô ảnh vô tung, tới lui
lúc nào không ai hay biết, thừa dịp người này không chú ý liền chui vào
trong bụng, từ từ cắn nuốt tim gan phèo phổi, sau đó làm ổ đẻ trứng luôn bên trong, chờ đến lúc người này hộc máu tươi mà chết, trong bụng
toàn là máu vón thành từng cục. Sau khi gieo hoạ chết một người, nó lại
tiếp tục từ xác người bò ra, tiếp tục tìm kiếm người tiếp theo trong nhà để gieo rắc cái chết. Chờ một nhà này chết hết không còn một ai, lại
tìm để cả họ hàng anh em thân thích. Trong đám anh em thân thích ấy, có
một lão đầu nọ biết được sự tình, sau đó phát giác thấy trong người có
gì đó không đúng, liền gọi con trai đến rồi nói đầu đuôi ngọn ngành câu
chuyện, dặn hắn lập tức trốn xa chừng nào tốt chừng nó, mai danh ẩn
tích, ngàn vạn lần chớ có quay lại nơi này, còn lão sẽ ở lại chờ chết.
Người con trai nghe theo lời cha, đem theo cả nhà cao chạy xa bay, qua
chừng hai ba năm, một hôm nọ đang nằm trên giường lim dim chuẩn bị ngủ
thì bất thình lình phát hiện thấy một con thằn lằn nhỏ toàn thân xanh lè hệt như những gì cha mình đã kể, hai chân sau của nó treo ngược trên xà nhà, con mắt đỏ rực nhay nháy nhìn mình chằm chằm, sợ quá liền vội bật
dậy, hắn biết rằng cha mình đã bị chính con thằn lằn này hại chết, không ngờ rằng mình trốn đến tận nơi này rồi mà nó vẫn có thể tìm được tới
cửa. Vội vàng dùng bột nếp bịt kín lỗ tai cùng lỗ mũi, trừ lúc ăn cơm
uống nước còn đâu sẽ không bao giờ há miệng nói chuyện lấy một câu. Lo
lắng đề phòng liên tiếp mấy ngày, bóng dáng của con thằn lằn thế nhưng
vẫn bám sát không chịu buông. Một ngày nọ, lúc cả nhà đang ăn cơm, trước mặt bày một bát canh, chính lúc hắn đang định cúi đầu xuống uống, chợt
thấy cái bóng của con thằn lằn hiện lên trên bát canh, nó đang ở trên xà nhà nhìn chằm chằm vào đống thức ăn trên bàn, liền biết ngay là nó muốn nhân cơ hội rơi vào trong đó rồi thuận lợi chui vào trong cơ thể mình.
Hắn cũng là một người linh động nhanh trí, bảo vợ xới cho một bát cơm để một bên, rồi làm như vẻ sẽ ăn bát cơm đó, sau đó kín đáo liếc mắt quan
sát, thấy bên trong bát cơm hơi động liền biết con thằn lằn tinh đã chui vào chờ sẵn, hắn vội vàng dùng một cái bát khác úp vào, lại lấy da trâu cùng bột hồ một tầng lại một lớp dán chặt lại, vừa hay lúc ấy trên bếp
vẫn còn để một cái nồi hấp, lập tức vứt vào trong nồi, không ngừng tiếp
thêm củi cùng thổi lửa liên tục, thẳng đến khi đốt hết sạch củi trong
nhà mới thôi, cẩn thận mở nắp nồi hấp lấy cái bát mở ra nhìn thử, bên
trong cái bát loang lổ thứ mủ máu màu xanh, chính giữa là một cái cục
máu đỏ sậm, phía trên bất ngờ có ba đạo hoa văn lục sắc!
Có thể
thấy rằng những người có nhiệm vụ mang quan tài tiến vào địa cung kia
lúc trước đã bị buộc phải nuốt trứng thằn lằn vào trong bụng, cho dù
kháng cự không nuốt thuỷ ngân để làm người tuẫn táng theo chủ mộ thì
cũng sẽ chết rất thảm, thậm chí còn liên luỵ đến cả người thân họ hàng.
Mà trên người mộ chủ cũng có loại trứng thằn lằn này, nó rất nhạy cảm
với cả khí tức của người sống cho nên khi tên chuột đất vừa gỡ bỏ tấm
mặt nạ xuống, nó liền từ trong miệng chủ mộ đi ra, lấy mạng kẻ dám to
gan chui vào đây. Tôi trước khi bò vào trong quan tài đã đình chỉ hơi
thở nên mới không làm kinh động đến con thằn lằn trên người tên chuột
đất, mãi cho đến khi chúng tôi lôi xác hắn ra thì những thứ này cũng
theo đó mà bò ra. Hắn chưa kịp chui ra khỏi quan tài thì đã toi mạng, có thể thấy rằng cái mạng nhỏ này của ba người chúng tôi cũng chỉ còn lại
trong khoảnh khắc! Muốn giữ được mạng sống, vậy phải gấp rút nghĩ ra
cách gì đó. Rạch một đường trên bụng, thò tay vào lôi nó ra? Hay đành
nuốt thuỷ ngân tự tử?
Đương lúc trong đầu tôi từng đạo ý niệm xẹt qua, thì từ hai lỗ mũi bắt đầu có máu đen chảy xuống, Tuyền béo ở bên
cạnh cũng gặp tình trạng y hệt, hai người chúng tôi bốn mắt nhìn nhau,
liền đọc được trong ánh mắt của đối phương một nỗi thất vọng tràn trề:
đáng ra không nên để Trăn Tử đi theo dẫn vào núi, là chúng ta đã làm
liên luỵ đến cô ấy! Sự việc đã đến nước nay, còn làm gì được nữa? Nghĩ
tới đây, tôi theo bản năng quay ra nhìn Trăn Tử, thấy sắc mặt nàng vẫn
như thường không có gì khác cả, mới lên tiếng hỏi, thì ra lúc nãy tuy
hỗn loạn như thế nhưng tuyệt nhiên vẫn không có con thằn lằn nào chui
vào trong người cả!
Tôi cảm thấy chuyện này rất là kỳ quái, tại
sao những con thằn lằn kia chỉ chui vào người hai thằng chúng tôi? Trăn
Tử có điểm gì đặc biệt chăng? Bỗng nhiên tôi chợt bừng tỉnh, cảm thấy
như bám được lấy tấm phao cứu sinh giữa cơn sóng lớn, vội vàng hỏi cô ấy viên cẩu bảo kia có còn giữ trên người không? Trăn Tử nghe vậy lập tức
lục tìm trong túi lấy ra viên cẩu bảo đưa cho tôi. Cậu Tứ vốn là một tay thợ săn lão luyện trong thôn, mấy chục năm lăn lộn trên núi tổng cộng
từng nuôi chín con chó săn, trong đó có một con sau khi chết từ trong
bụng nó lấy ra được viên cẩu bảo này, nghe nói khi còn sống, con chó này chỉ cần nhảy lên một cái liền có thể đớp trúng chim chóc đang bay lượn
giữa không trung, tính tình hết sức hung hãn, chính là bởi vì trong bụng nó có thứ này. Cẩu bảo giống như sỏi thận ở người, chỉ khác cái được
kết tinh từ trong bụng chó, là vật chí dương, tuy nhiên không phải viên
nào cũng được coi là thượng bảo, mà bên trên càng có nhiều tế văn, sắc
xanh càng đậm thì lại càng có giá trị. Viên cẩu bảo này của cậu Tứ là
loại vô cùng hiếm thấy, theo như những lời mê tín trong thôn thì hồ ly
đạo hạnh dù có sâu đến nhường nào đi chăng nữa cũng đều phải sợ thứ đồ
chơi này. Ở vùng hoang nguyên phía Tây khu Đại Hưng An Lĩnh, muỗi vằn
nhiều không đếm xuể, sau mỗi cơn mưa lớn thường kết thành từng đàn từng
đám bay ra, có thể trong nháy mắt biến người sống thành thây khô, nhưng
chỉ cần trên người có đeo viên cẩu bảo như này thì không con nào dám lại gần cả. Chính là ứng với câu nói này - trên đời vạn sự vạn vật, có sinh thì tất sẽ có khắc! Cậu Tứ còn nói muốn đem vật này mang đến Bắc Kinh
để hiến tặng cho Mao Chủ tịch, Trăn Tử vì lo lắng chúng tôi sẽ gặp phải
cửu vỹ hồ ly cho nên trước khi đi mới chạy qua mượn tìm cậu Tứ mượn lấy.
Tôi không kịp nói nhiều lời, cầm lấy viên cẩu bảo đặt dưới đất
rồi vung mạnh xẻng công binh xuống, đập vỡ tan! Trăn Tử kinh hãi kêu
lên: “Aaa, ai cho anh đập vỡ nó chứ? Cậu Tứ mà biết được thì cả ba đứa
mình đi đời nhà ma đó!”
Tôi trấn an cô ấy: “Bây giờ việc quan
trọng nhất là giữ được cái mạng sống đã! Rồi tí nữa tôi sẽ móc lấy vài
cái nhẫn vàng cho cô mang về đền cho cậu Tứ.” Nghe thế Trăn Tử cũng
không có nói gì nữa, tôi tiếp tục đập thêm vài phát đến khi viên cẩu bảo giờ đã hoàn toàn chỉ còn là một đống bột vụn, phân cho hai người kia,
kêu họ mau chóng nuốt vào. Chúng tôi ba người lần lượt nuốt xuống, sống
hay là chết, nhất cử đều trông chờ vào nó! Trăn Tử mặc dù không có sao
nhưng cẩu bảo kia đã bị đập vỡ, giờ mà để cho con thằn lằn nào đó bò vào được trong bụng ắt sẽ không sống được, cho nên cũng phải nhắm mắt nhắm
mũi mà bỏ đống bột vào miệng nuốt đánh ực một cái.
Ba người nuốt vào thứ bột đá ấy, trong cổ truyền đến một cảm giác nóng ran chỉ trực
trào ra ngoài, tôi cùng Tuyền béo thi nhau khạc ra một đống lớn máu đen
cùng đờm xanh lét, vô cùng tanh hôi, thế nhưng trong người cảm thấy
thoải mái hơn rất nhiều. Tôi thầm than vừa rồi thật nguy hiểm quá, nếu
như không phải có Trăn Tử trước khi lên núi mang theo viên cẩu bảo thì
chúng tôi giờ này đã sớm phải đi gặp các cụ rồi, cũng đồng dạng như Lục
Quân vậy: chết một cách không minh bạch trong toà cổ mộ này! Đúng lúc
ấy, bên kia Trường Sinh Điện vang lên những tiếng bước chân, xa xa liền
trông thấy những ánh lửa đung đưa trên tay rất nhiều người đang chạy
tới. Tôi trong lòng trầm xuống, nếu như đó là thủ hạ của tên chuột đất
kia, ba người chúng tôi không chết vì đàm tiên thì cũng sẽ chết vì bị
người giết!
Không nghĩ tới chờ đối phương tới gần nhìn thử, mười mấy người này, mỗi người tay cầm một ngọn đuốc, có cả súng bắn chim
cùng với đinh ba nữa, tất cả đều là thanh niên tri thức đến Hắc Thuỷ
Giang tham gia sản xuất như chúng tôi, còn có hai vị dân binh đi đầu,
quan trọng hơn: Tiêm Quả cũng ở trong đó! Tôi cùng Tuyền béo lập tức hớn hở nghênh đón, ba người ở chỗ này gặp nhau đều là vừa mừng vừa sợ, nghe Tiêm Quả nói rõ ngọn ngành đầu đuôi mọi chuyện thì tôi mới biết, thì ra nàng đích xác là có bị rắn cắn, tuy nhiên không phải là loại rắn ngũ bộ kịch độc gì cả, không nghiêm trọng lắm, lúc ấy có một thợ săn trong
thôn đi ngang qua liền đưa cho nàng gói thuốc trị độc, vết thương cũng
không đáng ngại nữa. Về phần Lục Quân, rõ ràng cậu ta đã bị hai tên thợ
săn giả danh mua chuộc, tìm đến Hắc Thuỷ Giang cố ý bịa ra một cái cớ
như vậy để lừa tôi cùng Tuyền béo dẫn đường vào núi, bất quá Lục Quân
chẳng qua cũng chỉ vì muốn tham chút tiện nghi nhỏ, không biết rằng hai
tên kia thực ra lại là hai tên chuột đất, trong Liêu mộ cũng không hề có vật gì là hoàng kim linh chi tồn tại hết! Nhóm thanh niên cùng đội lại
cứ tưởng cậu ta bị mất tích, chia nhau tìm khắp xung quanh, có người tìm tới tận thượng nguồn Hắc Thuỷ Giang, từ miệng cậu Tứ biết được Lục Quân cùng chúng tôi đi vào trong núi, nói là muốn tới toà cổ mộ nào đó ở Hắc Sơn Đầu đào ra hoàng kim linh chi, nguyên nhân chính là vì muốn cứu mấy người ở hạ nguồn bị rắn ngũ bộ cắn phải.
Năm 1969, cả nước luôn ở trong tình trạng sẵn sàng nổ ra chiến tranh, Hắc Sơn Đầu lại ở gần
với đường biên giới, có người nhiều chuyện cho rằng tình hình này có gì
đó không đúng, mới mượn người trong thôn mấy con chó săn, mời dân binh
làm hướng đạo dẫn đường, một nhóm mười mấy người rồng rắn nhau kéo tới
Hắc Sơn Đầu. Chó săn dựa vào mùi một đường đánh hơi tìm được lối vào đạo động, bọn họ từ đó đi xuống, thấy bức bích hoạ cửu vỹ hồ ly nứt ra, lại bò theo sa động phía dưới kim cương tháp mà tới, lúc này mới gặp ba
người chúng tôi ở đây. Chó săn theo thói quen thường hay ở trong rừng
săn đuổi dã thú, tuy nhiên lại chưa từng vào cổ mộ bao giờ, sau khi đi
vào liền sủa điên cuồng không dứt, đám thanh niên tri thức cùng dân binh làm cách nào cũng không làm chúng ngừng sủa được. Dẫn đầu đoàn người là một vị đại ca, cao chừng gần một mét chín, đại danh xưng là Trịnh Quốc
Trụ, biệt danh Cột Nhà, trong đám thanh niên có thể nói là phần tử hoạt
động sôi nổi tích cực nhất, hắn bảo Trăn Tử trước đem mấy con chó săn
này ra ngoài, sau khi đuổi Trăn Tử đi liền hướng đám thanh niên còn lại
nói: “Trong này đều chôn bọn thủ lĩnh địa chủ, là kẻ thù của giai cấp
nông dân chúng ta, phải đập tan nơi này không nương tay!”
Tôi vội lên tiếng ngăn hắn lại: “Ngàn vạn lần chớ ra tay lung tung, trong Liêu mộ này có bố trí cạm bẫy lưu sa!”
Nhưng tục ngữ có câu “nước đổ đầu vịt, điếc không sợ súng” quả là đúng, tên
Cột Nhà kia đếch thèm nghe lời tôi khuyên ngăn, hắn vung cánh tay lên
hô: “Hết thảy bọn phản động đều chỉ là những con hổ giấy!” Nói xong liền hung hăng cầm đinh ba tới trước bức tượng Phật Tổ đặt trên bàn thờ đá
đâm thật mạnh, thoáng cái đã đem đầu Phật Tổ đập vỡ, mấy tay thanh niên
tri thức lớn gan lớn mật khác cũng đi theo động thủ. Tôi thấy tình thế
này không đúng, kéo Tiêm Quả lùi về sau mấy bước, chính vào lúc này, đại lượng lưu sa phía trên đỉnh mộ ầm ầm đổ xuống. Tôi cùng Tuyền béo lúc
trước đã kinh qua một phen lưu sa mai phục, vừa nghe thấy tiếng ầm ầm
truyền đến trên đỉnh đầu liền vội vàng kéo Tiêm Quả trốn vào phía sau
đại môn dẫn tới địa cung, chỉ trong nháy mắt bên ngoài cánh cửa đá toàn
bộ đã bị chôn vùi trong biển cát, mười mấy thanh niên tri thức đều bị
chôn sống bên trong Trường Sinh Điện!
Cứ tưởng rằng đám thanh
niên tri thức kia tới liền có thể giúp chúng tôi thoát được ra khỏi nơi
này, nào ngờ lại lòi đâu ra tên Cột Nhà không biết sống chết kia! Đèn
pin trong tay tôi đã rơi mất từ lúc nào, không gian xung quanh tối đen
như mực, có giơ xoè bàn tay ra để trước mặt cũng chẳng thể nhìn rõ năm
ngón, tiếng lưu sa trút xuống vẫn ầm ầm không ngừng bên tai. Ba người
chúng tôi sống sót sau trận tai nạn bất ngờ, tinh thần mỗi người càng
suy sụp và hoảng loạn hơn, toàn thân mệt mỏi rã rời. Đợi đến khi lấy lại được chút sức lực, tôi bật đi bật lại mấy lần chiếc đèn pha, cũng may
chiếc đèn được làm theo tiêu chuẩn để sử dụng trong các mỏ than nên khá
chắc chắn, sau vài lần thử cuối cùng chùm ánh sáng lại gay gắt chiếu
rọi, tôi soi qua hai người kia kiểm tra xem họ có bị thương nặng không,
thấy cả hai khắp người xây xát, dáng vẻ chật vật còn hơn cả tôi. Đám
thanh niên tri thức tham gia sản xuất ở hạ nguồn Hắc Thuỷ Giang, cùng
với hai dân binh trong thôn đi theo, toàn bộ đều bị lưu sa chôn sống,
chỉ có duy nhất Tiêm Quả là may mắn thoát được. Dĩ nhiên còn có cả Trăn
Tử lúc trước mang theo bầy chó săn ra khỏi cổ mộ, khả năng cao là cô ấy
cũng bình an vô sự. Tôi phỏng đoán Trăn Tử sau khi chạy được ra ngoài,
nhất định sẽ trở về trong thôn báo tin, nhưng lúc này đang mùa săn bắn,
trong thôn mười mấy hai mươi ngôi nhà chỉ toàn người già và trẻ nhỏ, với chừng ấy người kéo tới cũng chưa chắc đã đào được hết tầng lưu sa đang
chôn vùi mộ đạo này.
Tiêm Quả đến giờ vẫn còn hãi hùng, qua một
hồi lâu mới dần tỉnh táo lại, ôm lấy hai đầu gối huhu trực khóc. Tôi
cùng Tuyền béo cũng bị sốc mất một hồi, hai thằng trố mắt nhìn nhau,
không nói một lời. May mắn là lúc này cũng không thấy đám thằn lằn xanh
quái ác kia đâu, tôi bắt đầu hận mình tại sao không chạy ra ngăn bọn họ
lại mà chỉ nhắc mồm suông, bây giờ thì hay rồi, không chỉ có đám thanh
niên ở hạ nguồn chết hết mà ngay cả ba chúng tôi giờ cũng không còn
đường nào để mà thoát ra, cái này gọi là toàn quân chết sạch! Tuyền béo
mở lời khuyên tôi: “Haiz, Nhất à, thật sự cũng không thế trách cậu được, cậu còn không biết bản tính của tay Cột Nhà kia ư, hắn vốn là kẻ chỉ
biết cậy mạnh, có bao giờ chịu nghe ai nói đâu! Huống chi bản chất của
cuộc đấu tranh giai cấp chính là ngươi chết ta sống, không thể nào không có sự hi sinh được, cũng may Trăn Tử đã thoát được ra ngoài rồi, ba
chúng ta dù có chết ở trong này thì vẫn có người biết tới, không tính là chết một cách không minh bạch!”
Tôi thở dài, người chết thì đã
chết rồi, có làm gì cũng không thể cứu họ sống lại được nữa, việc bây
giờ là mình phải mạnh mẽ đứng lên, nghĩ biện pháp đem hai người kia an
toàn trở về. Nơi này không hề giống với Tây phối điện, thông đạo dẫn tới chính điện đã bị lưu sa lấp kín làm sao còn có thể thoát ra được. Bất
quá rầu rĩ mãi thì cũng vô dụng, đối với chúng tôi mà nói, trong toà cổ
mộ này vẫn ẩn chứa rất nhiều điều bí ẩn, không thấy không có nghĩa là
không còn đường sống có thể đi, hơn nữa thi thể của tên chuột đất hãy
còn để ở trước cỗ cự quách kia, chúng tôi sở dĩ lần này bị lừa tiến vào
trong này hoàn toàn là do hắn, trước hết phải từ trên người hắn tìm ra
thứ gì đó để có thể làm rõ thân phận người này! Đợi đến khi Tiêm Quả
không còn sụt sùi khóc lóc nữa, tôi liền đem tình cảnh trước mắt nói rõ
cho nàng biết. Tiêm Quả ở trong binh đoàn từng được trực tiếp huấn luyện quân sự, có dũng khí để đối mặt với nguy hiểm, cũng có cả quyết tâm
vượt qua khổ cực, tôi không hề lo lắng nàng sẽ trở thành gánh nặng cho
chúng tôi. Tôi cùng Tuyền béo vốn tưởng là từ trong toà Liêu mộ này tìm
được gốc hoàng kim linh chi thì có thể cứu được Tiêm Quả một mạng, đến
khi biết được rằng tên chuột đất kia đang bám theo phía sau vây khốn
không cho chúng tôi thoát ra, cả hai thằng lúc ấy đều chỉ mong tin tức
Tiêm Quả bị rắn độc cắn là giả, cũng không muốn cho nàng biết - chúng
tôi là vì cứu nàng mà đâm đầu vào chỗ chết! Bản thân tôi cũng không nghĩ ra, tại sao khi đó trong đầu lại có ý niệm như vậy? Đến cuối cùng cũng
không ngờ rằng, Tiêm Quả không hề làm sao hết, thế nhưng chính nàng cũng vì chúng tôi mà tiến vào toà Liêu mộ này. Hôm nay mộ đạo đã bị lưu sa
chôn vùi hoàn toàn, chỉ sợ ba người chúng tôi đừng hòng mà thoát ra
ngoài được, nghĩ đến việc thôi đều là do ý trời cả, bất quá rốt cuộc vẫn có thể nhìn thấy Tiêm Quả, cũng đủ khiến tôi cùng Tuyền béo hết sức
phấn chấn.
Ba người chúng tôi chia lại trang bị, đèn pin cầm tay thì đã mất rồi, chỉ có chiếc đèn pha tôi nhặt được lúc chui vào bên
trong quan tài là có thể sử dụng được, ngoài ra còn có một chiếc đèn
bão, cũng là của tên chuột đất kia. Tôi đưa đèn pha cho Tiêm Quả giữ,
còn đèn bão thì tự mình treo ở bên hông. Về phần vũ khí phòng thân thì
có một khẩu súng kiểu 98, cùng một khẩu súng trường kiểu 22 đã cũ, loại
súng này hay được người dân trong thôn cải chế lại thành súng săn. Khẩu
súng săn được cải chế từ súng trường 22 vẫn do Tuyền béo chịu trách
nhiệm sử dụng, lúc trước vì để tiện hành động trong không gian chật hẹp
của quan tài, tôi đã đem thanh quân đao Quan Đông đặt ở trên đất, giờ
phút này hẳn vẫn còn ở trong mộ thất. Vốn từ đầu chẳng ai nghĩ rằng
chúng tôi sẽ bị mắc kẹt bên trong mộ như này, cho nên nước nôi đều đã
uống hết, lương khô cũng chỉ còn lấy vài miếng, tôi cùng Tuyền béo cả
ngày nay chẳng có cái mẹ gì để bỏ vào bụng, sớm đã đói đến mờ cả mắt,
nhưng hiện giờ nuốt cái gì cũng không trôi. Chúng tôi sửa sang lại quần
áo cùng giày mũ, dốc ngược giày đổ ra một đống cát vàng, lần nữa bước
xuống những bậc cầu thang làm bằng đá thanh bạch, ánh mắt vừa đảo xuống
phía dưới liền chợt đông cứng lại, miệng há hốc vì kinh ngạc: xác tên
chuột đất đã biến mất tiêu!
Tôi bảo Tiêm Quả bật đèn pha lên
chiếu một vòng xung quanh xem, mọi thứ bên trong mộ thất vẫn như cũ, duy nhất cái xác kia là không thấy đâu cả, thanh quân đao tôi để dưới đất
cũng không thấy nốt! Tuyền béo nói: “Tên chuột đất kia trở thành tác thi rồi sao? Thế quái nào ngoảnh đi ngoảnh lại đã không thấy?”
Một
mớ hỗn độn quay vòng vòng trong đầu tôi, nhất thời một suy nghĩ không
đúng loé lên, không phải xác tên chuột đất kia trở thành tác thi, mà là
do chúng ta quá thiển cận đâm ra sơ suất! Mọi chuyện giờ dường như hiện
ra trước mắt tôi vô cùng sáng tỏ, tên chuột đất cơ bản là chưa có chết
thật sự, có lẽ sau khi gỡ bỏ tấm mặt nạ trên người chủ mộ xuống, hắn
liền phát giác bị thằn lằn xanh chui vào trong miệng, bất đắc dĩ phải
thi triển “Cương Thi Công", nghe nói trước kia có một số tay trộm mộ lão luyện sở hữu thứ bản lĩnh, có thể khiến cho cơ thể mình tiến vào trạng
thái chết giả, tứ chi cũng không bị cong gập, quả thật là một loại
phương pháp bế khí quy tức khá hiệu quả, những con thằn lằn xanh kia chỉ tấn công người sống chứ không động đến người chết, hắn dùng chiêu này
cùng lắm chỉ kéo dài được một đoạn thời gian, qua không được bao lâu
nhất định sẽ không chịu được nữa, nếu như chúng tôi không kéo hắn từ
trong quan tài ra thì hắn chắc chắn sẽ phải chết một cách thật sự! Tôi
đoán rằng hắn nhất định vẫn còn trốn trong mộ thất, hoặc trừ khi hắn
biến thành tro không tăm không tích! Tôi nhắc nhở hai người Tuyền béo và Trăn Tử không nên khinh thường mà lơ là mất cảnh giác, tên chuột đất
này là một tên trộm mộ lão luyện, không chỉ vô cùng xảo trá mà thủ đoạn
cũng hết sức cao minh, trong mộ tối lửa tắt đèn, phải đề phòng hắn trong bóng tối đâm cho chúng ta một nhát dao!
Tuyền béo nghiến răng ác độc nói: “Cứ thử đụng vào ông đây xem, một viên kẹo đồng luôn sẵn sàng
ghim ngay vào sọ, con bà nó chứ, xem hắn còn giả chết được nữa không!”
Tôi bảo cậu ta: “Cậu bắn chết hắn rồi thì lấy ai mà tra khảo? Tốt nhất là nên bắt sống.”
Tuyền béo nói: “Không được bắn thì ít nhất cũng phải đập cho hắn răng rụng đầy đất, chứ không sao hả được cục tức này.”
Ba người trong mộ thất bắt đầu tiến hành kế hoạch tìm kiếm, tuy lối thông
với trung thất đã bị lưu sa lấp kín, nhưng toà Liêu mộ này lại được xây
dựng theo cách cục cửu thất huyền cung, tổng cộng có năm gian mộ thất ở
phía sau, gian mộ thất dùng để đặt quan tài có quy mô vô cùng lớn, hai
bên còn có bốn cái nhĩ thất. Chúng tôi trong tay chỉ có duy nhất một
chiếc đèn pha, tầm chiếu sáng khoảng chừng gần mười bước chân, thành ra
mọi người không dám phân tán, tôi rất nhanh ý thức được ở dưới tình
huống như này, cơ hồ rất khó để tìm ra tên chuột đất kia, tốt hơn hết
trước cứ thăm dò địa hình, rồi lại trong quan tài móc ra vài món trang
sức tuỳ táng bằng vàng. Bởi vì thanh quân đao Quan Đông cùng viên cẩu
bảo đều là báu vật áp đáy hòm của cậu Tứ (Trans: Khi nói đến áp đáy hòm ý chỉ thứ đó rất quý giá, thường được cất, giấu kỹ dưới tận đáy rương,
đáy hòm), giờ chúng tôi lại làm mất sạch cả hai thứ đó, đến lúc tay
không mà trở về thì rất là khó ăn khó nói, à mà đương nhiên là chuyện đó chỉ xảy ra khi mà chúng tôi còn có thể thoát được ra ngoài! Nơi đây vốn nằm sâu trong lòng núi, nếu như không còn lối thoát nào khác ngoài cánh cửa đá kia thì ba người chúng tôi chẳng mấy sẽ bị chết vì thiếu dưỡng
khí.
Nhưng đến khi bước tới trước bức thánh tung đồ, mấy người
liền phát hiện phía dưới bích hoạ cửu vỹ hồ ly đã bị kẻ nào đó đào ra
một cái đạo động, thì ra phía sau bức tường này hoàn toàn trống không,
tên chuột đất thừa dịp lúc chúng tôi chạy ra ngoài đã từ đây thoát ra
ngoài, hơn nữa hắn nhất định sẽ không tay không mà chạy, tôi dám khẳng
định rằng món đồ có giá trị nhất bên trong cổ mộ này đã bị hắn đoạn mất!
Theo như cách cục bố trí cửu thất huyền cung, cũng không phải hoàn toàn chỉ
có chín gian mộ thất, nhưng những gian dư ra kia nhất định phải được
giấu sau ám môn (Trans: Ám môn ý chỉ các cánh cửa được che đậy, nguỵ
trang cẩn thận, rất khó để tìm ra). Ba người nóng lòng muốn tóm được tên chuột đất, ngay lập tức cắm đầu liều mình chui vào. Phía sau là một cái hang đá, vàng bạc ngọc khí chất đống như núi, hai bên vách tạc ra rất
nhiều động nhỏ lõm vào trong, trong một cái động bày ra một chiếc vò làm bằng đất sét nung, bên trên vò có vẽ đồ hình mặt người hình thái hết
sức quỷ dị. Hang đá dài hơn mười trượng, mười bước lại có một ngọn
trường minh đăng, phía trên đỉnh đầu là một bức bích hoạ màu sắc rực rỡ. Trong Liêu mộ, cứ một đạo môn lại nối liền với một đạo môn, một mộ đạo
này lại thông với một mộ đạo khác, tựa hồ như không hề có điểm cuối.
Chúng tôi một bên đốt lên hai ngọn đuốc, một bên bước dần về phía trước lần
mò, chỉ thấy nội dung được miêu tả trong bức bích hoạ phía trên đỉnh
hang đá là kể về chủ mộ - Thái Hậu Đại Liêu Quốc, lúc sinh thời tự cho
mình là linh thần, chỉ cần các nhà quý tộc đại hộ dâng tặng đầy đủ vàng
bạc châu báu, đến khi chết đi sẽ được linh thần dẫn lên thiên đường
hưởng lạc. Cổ nhân tin rằng linh hồn của con người nằm ở tạng phủ, cho
nên bên trong các vò đất kia toàn là nội tạng của những người có vọng
tưởng thăng thiên trở thành tiên nhân. Hang đá nằm ở phía cuối ngôi mộ
này, không khác nào một cái bảo tàng cất giữ di sản của cả một đế quốc
từng một thời lừng lẫy trên vùng thảo nguyên bao la. Ba người chúng tôi
nhìn đến xuất thần, chợt nghe phía trước truyền tới từng đạo tiếng vang, giống như có người nào đó đang cố gắng đẩy một cánh cửa đá. Thấy vậy,
cả ba đều giật mình chạy nhanh về phía trước, chùm ánh sáng từ đèn pha
chiếu qua, chỉ thấy tận cùng của hang đá này có một cánh cửa đá cao hơn
đầu người. Bên trên cửa đá, hai bên một trái một phải đều vẽ một vị
tướng quân tay cầm trường kiếm, râu ria xồm xoàm, thân mặc giáp trụ đang trấn cửa, chính giữa vẫn là đồ hình nhãn cầu mà chúng tôi đã thấy qua ở cửa đá dẫn vào mộ chính. Tên chuột đất mới vừa rồi còn nằm giả chết
kia, bây giờ trên lưng đeo thanh quân đao của tôi cùng với một chiếc túi to, đang cố gắng đẩy một bên cửa đá ra. Hắn cũng phát giác có người
đuổi theo phía sau, xoay đầu lại nhìn, một cặp mắt gian xảo sáng như đèn pha soi thẳng vào người chúng tôi. Người bình thường tuyệt không thể
nào có được cặp mắt như vậy, cái này của hắn gọi là mắt cú mèo, nhãn lực khác với người thường, hơn nữa càng là chỗ nào tối tăm thì càng sáng
rực.
Hang đá là một đường thẳng tuột, hai bên không hề có ngã rẽ nào khác, thành ra tên chuột đất chạy đến chỗ coi như đã rơi vào tử lộ. Tôi kéo tay bảo Tiêm Quả chớ đi lên, cứ ở lại cầm đuốc soi cho bọn tôi, sau đó tôi cùng Tuyền béo từng bước từng bước áp sát đối phương. Tuyền
béo chỉ thẳng tay, nói: “Xú tặc kia! Còn không mau thúc thủ chịu trói?”
Tên chuột đất kia cũng nào phải tay vừa, ngoạc mồm chửi lại: “Con mẹ nó mấy thằng nhóc chúng mày mạng cũng lớn thật đấy, vẫn chưa có chết à!” Giọng nói của hắn vô cùng khó nghe, nghèn nghẹn giống như một con gà đang bị
bóp cổ vậy. Vừa dứt lời chửi xong, hắn liền đưa tay quơ lấy một cái vò
đất trên tường ném mạnh về phía chúng tôi. Tuyền béo vung súng săn lên
đỡ lấy, đem vò đất đập vỡ tan tành, bên trong đều là tâm can phủ tạng
moi ra từ trên xác người chết, đã bị phong kín suốt mấy trăm mấy nghìn
năm sớm trở thành tro đen, thành ra khi vò đất vừa vỡ, đám tro bụi lúc
này cũng được phóng thích ra ngoài, mù mịt khắp nơi. Tuyền béo là người
đứng mũi chịu sào cho nên khắp mặt cùng cổ cậu ta hứng trọn tất cả, đồng thời trong miệng cũng tràn vào không ít. Tên chuột đất thừa dịp Tuyền
béo không mở nổi mắt lập tức một đao bổ tới. Tôi vội bước lên phía
trước, giơ xẻng công binh ra chặn lại đường đao của đối phương. Một đòn
này song phương đều sử dụng toàn lực xuất kích, hổ khẩu của tên chuột
đất liền nứt ra, khiến hắn không thể không buông tay vứt bỏ thanh quân
đao xuống, còn tôi thì cũng chẳng khá khẩm hơn, hai tay bị chấn đến tê
dại.
Tôi vốn là muốn bắt sống hắn, nhưng dưới ánh sáng yếu ớt
lập lòe của trường minh đăng, khi tôi liếc mắt nhìn hắn liền thấy trong
tay có một cái ấn tín chu sa bát quái, điều này khiến tôi không khỏi cả
kinh. Tổ phụ tôi chính là vị Đại thiếu gia năm đó ở Lão Thử Lĩnh săn
được một đầu huyền hồ, hơn nữa còn làm quen với một tên hỏa cư đạo
chuyên vẽ âm dương bát quái, trong tay người này cũng có một cái dấu ấn
hình bát quái, hai người bọn họ cùng nhau hợp tác định đổ lấy cái đấu
nằm giữa dòng Quỷ Môn Giang, tổ phụ tôi thiếu chút nữa là phải bỏ mạng.
Trong âm dương phong thủy trừ chính Đông, chính Tây, chính Nam, chính
Bắc bốn phương hướng chính này ra, còn đem bốc góc chia thành Thiên,
Địa, Nhân, Quỷ, gọi là tứ đạo môn. Phàm là người trong Quỷ môn, lòng bàn tay nhất định sẽ có một cái ấn tín bát quái vẽ bằng mực đỏ chu sa, tự
xưng “Quỷ môn thiên sư”, sau thời kì giải phóng đã gần như trở nên tuyệt tích, không nghĩ tới tên chuột đất tôi gặp phải trong tòa Liêu mộ này
lại chính là truyền nhân của quỷ môn thiên sư, cũng là một hỏa cư đạo
nhân!
Lợi dụng lúc tôi thoáng ngẩn người vì bất ngờ, tên chuột
đất kia đã xoay người bỏ chạy, liên tiếp đập vỡ mấy cái vò đất, nhất
thời bụi đất tràn ngập khắp hang đá, buộc chúng tôi phải lui lại sau
mấy bước. Hắn nhân cơ hội này cố gắng đẩy cửa đá phía cuối hang một lần
nữa, hai cánh cửa chậm rãi mở ra, phía trên đỉnh hang lập tức có mấy đạo lưu sa ào xuống, trong khoảnh khắc ánh lửa bị dập tắt.
Tuyền béo vô cùng hận kẻ này, khạc từ trong miệng ra một cục đờm đen xì toàn bụi
đất, súng săn giơ lên chuẩn bị khai hỏa, nhưng kiểu súng săn được cải
chế từ súng trường cũ này thật sự là không thích hợp trong những tình
huống đề cao sự cấp bách như này, cứ lúc cần là lại dở chứng im tịt một
viên cũng không bắn ra nổi. Tên chuột đất thấy súng săn trong tay Tuyền
béo bị hóc đạn, liền nhanh chóng chớp thời cơ lắc mình chui qua cửa đá.
Tuyền béo há lại cho đối phương có thể thuận lợi bỏ chạy, cậu ta hét lên một tiếng rồi ầm ầm xông tới. Cùng lúc đó, lưu sa phía trên đỉnh hang
mới chỉ chảy được quá đầu gối một chút, tôi cúi xuống nhặt lấy thanh
quân đao mà tên chuột đất vứt xuống khi nãy, rồi kéo Tiêm Quả đuổi theo
phía sau Tuyền béo. Tiến vào bên trong cửa đá nào ngờ lại là một cái
hang đá thật lớn nữa, một tòa thạch đài ba mặt lơ lửng giữa không trung
(Trans: Đọan này làm mình nhớ tới cái hang đá ở gần cuối tập Thần cung
Côn Luân quá:v), bốn phía vách đá sừng sững uy nghiêm, ngẩng đầu không
thấy đỉnh, cúi đầu không thấy đáy. Tên chuột đất kia vốn nhanh hơn một
bước, nhưng còn chưa kịp đẩy cửa đá đóng lại hòng ngăn chặn chúng tôi
thì Tuyền béo đã lao tới, cậu ta quay ngược khẩu súng săn, mạnh mẽ giơ
báng súng lên nhắm thẳng đầu tên chuột đất đập xuống. Hắn ta thấy thế
tấn công như vũ bão của Tuyền béo, không dám trực tiếp chống đỡ, chỉ
biết lăn người sang một bên né tránh, thân pháp của hắn quả thật rất
nhanh nhẹn và mềm dẻo, giống như một con lươn vây. Tuyền béo lần này đập vào khoảng không, sắp lao tới gần vực sâu vạn trượng, cơ thể cậu ta lúc này đang nghiêng về phía trước cho nên không kịp thu chân lại, thành ra chỉ còn cách là vội vàng đặt mông phịch xuống đất, lực lượng nghìn cân
từ cái mông hạ xuống, liều mạng đem trọng tâm lui về phía sau, không
nghĩ tới thạch đài treo lơ lửng một mình giữa không trung này đã có từ
quá lâu rồi, phần rìa đã rạn nứt khá nhiều. Tuyền béo dùng sức quá mạnh
đạp sụp một khối đá vụn, cũng may mắn cậu ta ứng biến nhanh chóng, lợi
dụng phản lực từ cú đạp thuận thế lăn về phía sau một vòng. Tôi cùng
Tiêm Quả vội túm lấy hai quai ba lô đang đeo trên lưng, lúc này mới có
thể khiến cho cậu ta không rơi xuống dưới cùng đống đá vụn kia. Mà tên
chuột đất thì lại không may mắn bằng, vừa rồi nhảy sang một bên né đòn
công kích của Tuyền béo, vừa vặn đặt chân xuống phần rìa thạch đài rạn
nứt, liền té ngã, tiếng kêu thảm thiết từ dưới đáy sâu vọng lên không
dứt.
Lại nói, lưu sa ở hang đá phía sau vẫn tuôn ra không ngừng, chúng tôi không thể làm gì khác bèn cùng nhau hợp sức khép chặt hai
cánh cửa đá lại, lúc này mới có thể ngăn cản được lưu sa bên kia chảy
sang. Tôi đem chuyện mình phát hiện ra ấn tín bát quái của quỷ môn thiên sư trong lòng bàn tay tên chuột đất kia nói sơ qua cho Tuyền béo cùng
Tiêm Quả nghe, bất quá dù cho thân thủ có nhanh nhẹn đến đâu mà từ trên
này rơi xuống, người nào cũng đừng hòng sống được. Tro bụi trong miệng
Tuyền béo vẫn chưa có hết, cậu ta nôn lên nôn xuống mấy lần, sau đó
không ngừng chửi rủa tên chuột đất xấu số kia, lại quay sang than phiền
hai người tôi và Tiêm Quả không xông lên cùng cậu ta thành ra không có
bắt sống được hắn. Tôi liền bảo hắn ta đập vỡ biết bao nhiêu vò đất, bên trong cái nào cũng chứa đầy tro bụi, xông lên không chết cũng bị ăn đầy một bụng thứ kinh dị kia.
Tuyền béo nói: “Thật ra mùi vị cũng không có tệ đâu, các cậu cũng nên nếm thử một lần cho biết, ăn cứ như gan chiên ý!”
Tôi một bên cùng Tuyền béo cãi vã, một bên quan sát tình huống xung quanh,
chợt thấy Tiêm Quả đang kinh ngạc nhìn lên phía trên cánh cửa đá, thì ra trên đó cũng có khắc đồ hình một cái nhãn cầu, liền hỏi cô ấy phải
chăng nhận biết ra được ký hiệu này chăng? Tiêm Quả lắc đầu một cái, hỏi tôi đó là ký hiệu gì vậy. Tôi đáp: “Ký hiệu trên cánh cửa đá kia là đồ
hình của một cái nhãn cầu!”
Tiêm Quả vẻ mặt phức tạp: “Nhãn cầu ư?”
Tôi nói: “Dựa theo những gì được mô tả trong bức thánh tung đồ, có một
người đàn bà trên đỉnh đầu mọc ra một con mắt, sau đó bị người ta khoét
ra, hình vẽ trên tờ giấy mà tên chuột đất kia mang theo cũng y hệt như
thế này, chắc hẳn hắn cũng là muốn móc thứ minh khí này vì tưởng rằng đó là trân bảo có giá trị liên thành, nhưng tôi tìm bên trong quan tài của chủ mộ không hề thấy có thứ nào như vậy chôn theo cả.”
Tiêm Quả
lại hỏi: “Làm gì có người nào lại đem theo một cái nhãn cầu để làm vật
bồi táng chứ, hay là anh đoán nhầm?” Tuyền béo ở bên cạnh chỉ chỉ cái
túi da hươu mà tên chuột đất lúc trước làm rơi: “Những món minh khí mà
hắn móc ra được đều ở trong này, có khi nào lại có thứ đó không?” Nói
xong cậu ta cầm lấy đèn pha trong tay Tiêm Quả, nhặt lấy cái túi mở ra
nhìn thử bên trong, sắc mặt bất ngờ trở nên kinh hãi, vội vàng khép chặt túi lại.
Tôi cảm thấy bực bội trong lòng, tên chuột đất kia
không biết đã móc ra được thứ gì? Làm sao lại khiến cho Tuyền béo sợ hết hồn như vậy? Những kẻ làm nghề trộm mộ đều là vì đoạt bảo phát tài,
những thứ đáng tiền có thể móc ra gồm những gì? Ví như những món đồ bồi
táng bên người vị Thái Hậu kia, thì có sừng tê giác, ngà voi,.. toàn
những thứ chẳng có gì hiếm lạ, ngọc châu trong miệng long ly cũng không
phải là không có, nhưng mấy thứ này thì có gì mà đáng sợ? Tôi tiến lên
đón lấy cái túi mở ra, dùng đèn pha soi vào bên trong túi, liền cũng
giật mình đánh thót một cái. Tên hỏa cư đạo kia thứ gì không lấy, ngọc
ngà châu bóc không hề động đấy, mà lại đi móc ra cái xác nằm phía dưới
chân chủ mộ! Bốn cái xác thị nữ tuẫn táng theo chủ mộ này, mặt nổi đầy
ban độc thủy ngân, cung trang đã mục nát biến thành màu đen, ánh sáng
vừa chiếu vào lập tức trở nên vô cùng kinh khủng khó nhìn. Tôi chỉ nhìn
thoáng một cái, vội vàng đem cái túi khép chặt lại giống như Tuyền béo,
không dám để cho Tiêm Quả nhìn thấy.
Không biết tên chuột đất
kia rốt cuộc định giở trò gì, trong quan tài có biết bao kỳ trân dị bảo
không móc, lại đem một cái xác tuẫn táng mang ra ngoài. Không nói đến
những thứ khác, chỉ riêng tấm mặt nạ chế tác từ vàng xanh trên mặt chủ
mộ đã là vật có giá trị bất phàm, bán đi không biết sẽ kiếm được bao
nhiêu tiền chứ? Thử đặt vào xã hội cũ, năm khối ngân bảo là đã có thể
mua được một mẫu đất tốt, như nào gọi là đất tốt? Đầu tiên mà nói thì
miếng đất đó nhất định phải ở nơi có nước chảy qua, thứ hai là đất đai
phải phì nhiêu màu mỡ; hai trăm ngân bảo liền có thể ở thành Bắc Kinh
mua được một tứ hợp viện, như vậy tấm mặt nạ vàng xanh gắn đá quý kia
giá trị bét nhất cũng phải mười nghìn ngân bảo! Tùy tiện móc ra một món
bảo vật bồi táng, so với một cái xác thị nữ mục nát có phải đáng tiền
hơn không? Thị nữ tuẫn táng theo chủ mộ liệu có tác dụng gì?