Sáng sớm vừa tỉnh lại thì Allen đã chạy tới trình diện, quả nhiên trên
thân mặc vào áo lót da thú mà Liễu Thư làm cho hắn, hơi thở cường hãn
đập vào mặt mà đến.
Ăn điểm tâm vẫn là thịt nướng, Liễu Thư thật
sự rất hoài nghi, nếu như tiếp tục ăn nữa, mình có thể táo bón kéo không xuống hay không, bây giờ còn không cảm giác, nhưng khó bảo đảm à.
Đáng tiếc cây nông nghiệp như gạo tiểu mạch này người ở đây đều không có,
cũng không biết là không có phát hiện, hay là ngay cả mầm móng cũng
không có. Liễu Thư sờ sờ cằm, đột nhiên thật muốn uống một ngụm nước
cháo gạo, một ngụm cũng tốt rồi.
Tối hôm qua lúc gần đi ngủ thì
Phân Đạt lại cưỡi chim tiểu hồng của bà tới đây, kiểm tra kỹ càng cho
chân Liễu Thư xong thì tổng kết, thật là khỏe rồi, không cần lại băng bó nữa, cũng không cần bôi thuốc. Liễu Thư nghe được chỉ còn kém chút nữa
là lệ rơi đầy mặt.
Người ta nói thương gân động cốt một trăm
ngày, cô mới xuyên qua tới đây vài ngày, tính toán đâu ra đấy cũng còn
chưa đến mười ngày, vết thương này khép lại cũng quá nhanh. Rốt cuộc là
cô uống vào cái gọi là nước thánh cải thiện thể chất, hay là thảo dược
của Vu y Phân Đạt thật sự là rất uy vũ, hoặc là cả hai đều có.
Không nghĩ ra, thì cũng không cần phải nghĩ tiếp. Hôm nay để cho Allen đi
cùng với cô ra ngoài đi dạo, nguyên nhân rất lớn là bởi vì Liễu Thư muốn cải thiện thức ăn, luôn ăn thịt thật sự sẽ táo bón, cho dù không như
vậy, ăn thịt nhiều cũng không tốt, hơn nữa cô thật là muốn cải thiện
thức ăn.
"Allen, nơi này của các anh có thể dùng rau dại ăn
không?" Nếm thử hương vị rau xào cũng không tệ, vẫn thuần tự nhiên không ô nhiễm đấy.
"Rau dại?" Allen nhíu mi: "Chỉ có mùa đông khi
không có thức ăn thì chúng tôi mới có thể tiến vào trong rừng rậm đi tìm rau dại, hơn nữa chúng nó đều không thể ăn." Chẳng lẽ hắn để Liễu Thư
bị đói, bằng không vì sao muốn đi tìm rau dại ăn, vừa nghĩ đến khả năng
mình làm cho giống cái bất mãn, Allen nhất thời khẩn trương.
"Em đói bụng sao?"
"Hả?" Liễu Thư bị hỏi mà sửng sốt, chợt phản ứng kịp ý tứ của Allen thì
ngượng ngùng nói: "Không phải đói bụng, mà là muốn thay đổi khẩu vị."
"Đổi khẩu vị?" Allen không thể lý giải.
"Ăn thịt nhiều sẽ khó tiêu hóa." Ví dụ như nói kéo không ra.
"Sẽ không đâu." Hệ tiêu hoá của thú nhân, cực kỳ tốt, làm sao có thể khó tiêu hóa, nó chỉ biết tiêu hóa rất tốt.
"Đây là đối với thú nhân các anh mà nói, giống cái ăn nhiều một chút rau dại thì rất tốt." Nhìn kỹ, kỳ thực màu da của mấy người Eva cũng không phải tốt lắm, thực khô ráo, hẳn là tại vì hàng năm ăn quá nhiều thịt.
Nhìn Allen vẫn là vẻ mặt không hiểu, Liễu Thư ho nhẹ một tiếng, thoáng xấu
hổ nói: "Kỳ thực... Ăn nhiều một chút rau dại rất tốt cho đi ngoài..."
Vì sao đột nhiên hảo xấu hổ chứ, nhất là bộ dạng Allen còn là vẻ mặt
bừng tỉnh hiểu ra.
"Giống cái xác thực có đôi khi bụng sẽ kéo không xuống." Allen lẩm bẩm nói: "Thì ra là như vậy."
Liễu Thư thấy rằng càng xấu hổ, khụ một cái hỏi: "Làm sao mà anh biết được?" Hắn có vẻ như là còn chưa có bạn lữ đi, làm sao có thể hiểu biết loại
chuyện này của giống cái như vậy.
"Trước kia khi tôi ở cùng một chỗ với a ba a ma thì biết được."
A ba a ma, chính là cha mẹ, mà đối với thú nhân trưởng bối thì lại là kêu a bá, cái này cũng không khác xưng hô là thúc thúc lắm. Giống cái theo
quy tắc thì kêu a sao, vai vế gia gia nãi nãi (ông bà) thì kêu a gia a
ma, đây là xưng hô thân thích giữa thú nhân.
Nếu là thân nhân thì theo quy tắc
chỉ kêu xưng hô là được, nếu là người ngoài thì ngay phía trước xưng hô
cộng thêm tên chung một chỗ mà kêu.
"Allen, a ba và a ma của anh đâu?" Không có trông thấy phụ huynh.
Cảm xúc của Allen nháy mắt hạ thấp, biểu tình cũng trở nên bi thương, lần này Liễu Thư phát hiện mình đã hỏi cái không nên hỏi.
"Khi tôi và Oman còn chưa trưởng thành thì có một lần bộ lạc bị Giác Long
tập kích, a ba hy sinh, a ma cũng bị thương, cuối cùng cũng đã chết."
Một câu chuyện xưa thực bi thương, Allen nói cũng rất bình tĩnh, bi thương
trên mặt cũng chậm rãi thu lại, nhưng vẫn có thể từ trong đôi mắt của
hắn mà nhìn ra, không muốn xa rời cha mẹ.