Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân

Chương 37


trướctiếp

Dường như đeo cặp sách trên lưng có thể khiến Lục Gia Hành từ chó biến thành người trong nháy mắt vậy.

Lúc này còn chưa đến giờ lên lớp, hai người Tiêu Dực và Lục Gia Hành đều dễ làm người khác chú ý, trong phòng học không ít người nhìn sang, nghe được lời anh nói, tầm mắt mọi người không tự chủ được chuyển sang người Sơ Chi.

Sơ Chi vẫn còn đang sững sờ, cô hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy.

Trong phòng học bắt đầu có người ồn ào, tiếng con gái khẽ cười đùa, tiếng nam sinh huýt sáo vang dội, còn có người cười rất to: “Tại sao là thích, vẫn chưa phải là bạn gái rồi!”

“Còn chưa theo đuổi được thôi!” có người nói tiếp.

Sơ Chi nằm nhoài trên mặt bàn, đầu chôn thật sâu vào bên trong khuỷu tay, cái tai đỏ chót lộ ra bên ngoài.

Lâm Đông rất kinh ngạc, cô ấy cười hì hì tiến gần lại, nhỏ giọng hỏi cô: “Các cậu phát triển cái gì rồi hả.”

Chính Sơ Chi cũng mù mịt, không biết tình huống bây giờ là thế nào.

Cô ngẩng đầu lên, hai người bên cạnh vẫn đứng ở đó, dường như ai cũng không chịu nhường ai.

Trong lớp, sinh viên năm hai và ba chuyên ngành quảng cáo xem trò vui, thật chí Sơ Chi cảm thấy tên của mình được nhắc đến không ngừng, cũng không biết có phải do ảo giác của cô hay không.

Cô hít sâu một cái, hơi đỏ mặt ngẩng đầu lên, cầm mấy cuốn sách đập xuống chỗ bên cạnh.

Một tiếng nhẹ nhàng, lại hết sức rõ ràng, Lục Gia Hành và Tiêu Dực đồng thời quay đầu lại.

Sơ Chi ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hai người bọn họ: “Chỗ này có người rồi, hai người chuyển vị trí khác đi.”

Lục Gia Hành: “...”

Tiêu Dực: “...”

Lớp trưởng Tiêu không nói gì, nhìn cũng không có điều gì khác thường, chỉ cười nói đùa: “Vậy tôi chỉ có thể ngồi cùng Chu Minh sao, như thế thật đáng thương.”

Sơ Chi có chút đồng tình với Chu Minh: “Cậu nói như vậy, Chu Minh mới càng đáng thương hơn.”

Tiêu Dực cầm đồ đi tới hàng ghế bên phải phía trước, Chu Minh khoác vai cậu ta, thấy Sơ Chi nhìn sang, cậu ta nhếch miệng cười cợt, tay giơ chữ v với cô, dáng vẻ Tiêu Dực vẫn như thường ngày, cười đến ngại ngùng lại ôn hòa.

Sơ Chi thở phào nhẹ nhõm, xoay đầu lại.

Cô vốn cho rằng mình phải tốn nhiều hơi sức để nói chuyện với Lục Gia Hành.

Kết quả không nghĩ tới, anh lại ngồi xuống chỗ ngồi phía sau cô, cởi cặp sách đặt xuống chỗ trống bên cạnh, dáng vẻ đàng hoàng không hề có lời oán hận.

Thấy cô quay đầu lại, đôi mắt đào hoa của anh khẽ cong, nhếch mép cười, nhìn cô thấp giọng hỏi: “Thế nào, hối hận để tôi ngồi phía sau sao? Không nỡ sao?”

Hai nữ sinh ngồi bên cạnh anh nghe thấy vậy, không nhịn được cúi đầu cười, nhỏ giọng kề tai nhau nói nhỏ: “Đẹp trai quá.”

Sơ Chi nặng nề lườm anh một cái, xoay đầu lại.

Bữa sáng cô còn chưa ăn xong, hiện tại túi bánh đậu cũng không ăn được, cô lại nằm bò xuống mặt bàn, cằm chôn xuống, chỉ cảm thấy lưng mình cứng ngắc, động cũng không dám động, dường như có chút không đúng lắm.

Trong đầu cô còn quanh quẩn giọng nói thầm thì của hai nữ sinh ngồi đằng sau.

“Đẹp trai quá.”

Sơ Chi lặng lẽ giơ tay lên, nắm nắm vành tay.

Hình như là có hơi đẹp trai.

Sinh viên trong phòng học nhìn về phía này, không khí náo nhiệt được một lúc, sự chú ý cũng bị phân tán hết, một lúc sau, thầy giáo đi vào.

Sơ Chi ném điện thoại di động vào trong ngăn bàn, lấy sách vở và bút, chuẩn bị đáng dấu chỗ trọng tâm.

Khi lên lớp cô rất chăm chú, cũng rất ít khi trốn học, nhưng ngày hôm nay không biết tại sao luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, sự chú ý cũng rất khó tập trung.

Cũng may không phải môn chính, gạch chân trọng tâm bài học cũng không cần phải rất tập trung tinh thần, cô lật tới trang theo thầy giáo, ghi chú lại sau đó gấp góc trang sách.

Bởi vì gần tới kỳ thi cuối kỳ, hầu như mọi người đều rất chăm chú, ngoại trừ tiếng thầy giáo nói phía trước và tiếng nói chuyện của bạn học, phòng học lớn như vậy không hề có tiếng nói của anh.

Khoảng sáu, bảy phút trôi qua, tiếng rung từ điện thoại di động của Sơ Chi truyền tới từ trong ngăn bàn.

Điện thoại để bên trong ngăn bàn làm bằng kim


trướctiếp