Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân

Chương 30


trướctiếp

Sơ Chi rất chú ý tới trang phục diễn.

Câu chuyện “Nữ chủ quán” xảy ra ở Italy vào giữa thế kỷ thứ mười tám, lúc đó phong cách thời trang Rococo đang thịnh hành, hai lớp váy xòe được phối hợp với chiếc áo ngực bó sát người.

Nữ chính Milano Delia không phải là người thuộc tầng lớp quý tộc, vì vậy quần áo trên người bà cũng đơn giản hơn rất nhiều, chiếc váy dài màu đỏ sậm, gọn gàng sạch sẽ, xem ra cũng không hề rườm rà.

Mãi đến tận khi đàn chị trong câu lạc bộ kịch nói lấy ra chiếc áo ngực bó sát người đưa cho cô.

Sơ Chi mới hết sức sợ hãi, cô lắp ba lắp bắp nói: “Em em em cũng phải mặc áo này à?”

Đàn chị nói đàng hoàng trịnh trọng: “Đó là nghi lễ, đàn em, nghi lễ là một trong những yếu tố quan trọng! Yên tâm đi, chị sẽ không thắt nút căng khiến em không thỏa mái đâu.”

Bên trong phòng thay đồ nữ, Sơ Chi trốn sau bức rèm ở phòng thay đồ, trang phục diễn lại nhiều lớp, một người hoàn toàn không thể mặc được, vì vậy đàn chị phụ trách trang phục phải đi vào giúp cô.

Cơ hồ nửa người trên Sơ Chi không có quần áo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, cô cúi thấp đầu xuống, mặc cho người đăng sau giúp mình mặc quần áo.

Dáng vẻ này của cô khiến cho đàn chị buồn cười: “Làm sao em lại thẹn thùng như thế hả, em là người miền Nam sao?”

Sơ Chi nói nhỏ, cô hơi co đôi bả vai trần của mình lại: “Người địa phương ạ.”

“A, chị còn tưởng rằng em là một cô gái yếu đuối vùng sông nước đó, bạn cùng phòng chị là người phương Nam, lần đầu tiên chị dẫn nó tới nhà tắm cũng như thế, đỏ mặt sống chết không chịu cởi quần áo, hoàn toàn không thể tiếp thu được văn hóa ở phòng tắm công cộng phương Bắc,” giọng nói đàn chị nhẹ nhàng, cúi đầu lôi kéo dây lưng áo ngực trên người Sơ Chi, “Cái eo của em, chị cảm thấy món đồ này mặc lên người em đều to, siết một cái có thể khiến nó đứt mất.”

Bị đống quần áo dằn vặt xong, đàn chị lại đổi sang trang điểm cho cô, Lâm Đồng và Cố Hàm cũng trang điểm, thế nhưng bọn họ chỉ đeo đồ trang sức đơn giản, kiểu đánh phấn hay kẻ lông mày để lên sân khấy gì gì đó, đây là lần đầu tiên Sơ Chi tiếp xúc gần gũi với chúng như vậy, khiến cô không khỏi trợn mắt há mồm lần thứ hai.

Mỹ phẩm là một cái gì đó rất thần kỳ, vốn Sơ Chi có đôi mắt to tròn, sau khi kẻ mắt và đánh phấn mắt, đường viền của toàn bộ đôi mắt cô được kéo sâu và dài thêm, khuôn mặt đánh phần khối nên có chút nhỏ gọn, sống mũi cao thẳng, viền môi mở rộng, môi đỏ đầy đặn.

Kiểu trang điểm sắc bén lại trường thành vừa vặn trung hòa, không lộ ra quá rõ, trái lại còn mang lại cảm giác rực rỡ hài hòa dị thường.

Nguyên Từ hóa trang thành kỵ sĩ, lúc này cũng vừa vặn đi tới, từ trong gương nhìn cô đến ngẩn người.

Sơ Chi cũng nhìn thấy cậu ta trong gương, gật đầu xem như là chào hỏi.

Con mắt Nguyên Từ hơi trừng lớn, cậu ta đi tới, đứng sau lưng cô, nhìn tỉ mỉ người trong gương một lúc: “Chị đẹp như vậy.”

Sơ Chi có chút ngượng ngùng.

Đàn chị bên cạnh cười trêu nói: “Cái gì đẹp như vậy?”

Nguyên Từ nhếch miệng cười cợt: “Bình thường cũng xinh.”

Sơ Chi cũng cảm thấy mình biến hóa thật sự rất lớn, từ đáy lòng cô thờ dài nói: “Đàn chị, chị thực sự rất lợi hại.”

Đàn chị vẫn còn đang đánh khối trên mặt cô: “Năm ngoái hội trưởng diễn công chúa Bối Nhi cũng do chị trang điểm, em không thấy cậu ta lúc đó thôi, thực sự là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.”

Nguyên Từ đang làm tóc ở bên cạnh, bất đắc dĩ nói: “Có thể bỏ qua quá khứ có được không? Năm nay tôi diễn chàng trai đẹp trai nha.”

“Đẹp trai như tâm của Tư Mã Chiêu[1].” Bạch tuộc lôi bộ tóc giả từ phía sau ra, nhìn Sơ Chi nhấc váy đi ra ngoài, anh ta vừa chuẩn bị đạo cụ vừa đi tới, đề nghị, “Thật ra câu có thể tiếp tục đóng vai nữ chủ quán, để A Chi đóng vai này, chẳng phải quá đẹp sao?”

[1] Bên Trung có một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che dấu của một người, “ Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy”. Trong truyện ý nói rằng vẻ đẹp trai không thể che dấu.

Nguyên Từ: “Như thế thì nữ chủ quán lại cao hơn kỵ sĩ sao?”

Bạch tuộc: “...”

*

Bình thường tiết mục cuối cùng kết thúc buổi kỷ niệm thành lập trường đều là hợp xướng, theo mọi năm tiết mục của hội kịch nói đều được xếp diễn thứ hai nếu đếm ngược, Sơ Chi đứng sau khán đài nhìn kịch bản một hồi, lại ló đầu lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.

Hiện tại câu lạc bộ Hip-hop đang biểu diễn, tiết mục Hip-hop luôn luôn được hoan nghênh vô cùng, các anh các chị mỗi người đều xinh đẹp, phía dưới là chiếc quần ngắn ôm lấy bắp đùi và cái mông mẩy khiến cho bầu không khí nóng chưa từng có.

Sơ Chi cúi đầu, liếc nhìn chiếc váy kéo dài tới đất của mình, cô chỉ mong đến lúc đó không khiến mọi người chán ngắt là tốt rồi.

Bởi vì cô lén lút đứng nhìn ở phía sau, tầm nhìn có hạn nên tất cả mọi người phía dưới đều không nhìn thấy, Sơ Chi kéo cái ghế băng nhỏ ngồi yên lặng bên cạnh, cô nhìn các anh chị đang nhảy trên sân khấu, đờ ra.

Chắc hẳn đàn anh Lục cũng đứng nhìn từ phía dưới.

Nhất định anh sẽ thích thể loại Hip-hop này hơn là vở kịch tẻ nhạt.

Có thể nhìn chằm chằm không chớp mắt nhỉ.

Não Sơ Chi tự bổ sung cảnh Lục Gia Hành ngồi uể oải trên ghế, nhìn các anh chị trên sân khấu cười, lười biếng nói: “Không tệ nha...”

“...”

Hình ảnh quá mức chân thực, vừa sinh động lại phong phú, hơn nữa vô cùng phù hợp với con người anh, có lẽ bây giờ anh cũng như thế cũng nên.

Não Sơ Chi tự bổ sung đầy đủ, tay cô kéo cằm, nặng nề hừ một tiếng.

Cô còn chưa kịp hừ xong, lại bị đàn chị trang điểm cho mình lúc trước kéo dậy: “Đừng sờ mặt, phấn đều rơi mất đó!”

Sơ Chi sợ hãi vội vàng buông tay xuống, cô xách băng ghế qua về ngồi trong hậu trường, sống lưng ưỡn thẳng tắp, cằm khẽ nhếch lên, chỉ lo cổ áo sượt qua làm rơi mất lớp phấn của mình.

Cô dựa vào bên cạnh, trong tay là tấm rèm đỏ sẫm, mặt sau tấm rèm là bức tường ngăn cách, bên trong nữa là phòng thay đồ tạm thời dành cho nữ.

Nói là phòng thay đồ, thật ra bên trong không đủ không gian, nhưng nhờ có vị trí góc tường kéo mấy tấm rèm, ngăn cách ra từng không gian một tạo thành phòng thay đồ tạm thời.

Do ghế băng không có chỗ dựa lưng, Sơ Chi ngồi một lúc liền cảm thấy mỏi, cô xoay người lại, ngồi dựa vào tường.

Kết quả người xoay được một cái, mắt thoáng nhìn thấy người bên cạnh.

Lục Gia Hành cũng đang đứng dựa vào bên tường, anh đứng sau lưng cô, không biết đứng được bao lâu rồi.

Cô vừa quay đầu lại đối diện với ánh mắt nặng nề của anh.

Nhìn thấy cô xoay người lại, Lục Gia Hành động cũng không động, mắt cũng không thèm chớp, vẫn chăm chú nhìn cô như cũ.

Sơ Chi bắt đầu hoài nghi là căn bản người này không nhận ra cô là ai.

Dù sao cô trang điểm cũng rất đậm, lớp trang điểm rất dày, bản thân cô nhìn thấy mình cũng kinh ngạc một lúc.

Sơ Chi đứng dậy.

Cô đi giày cao gót, mà đế giày lại rất cao, hiện tại không biết có thể cao đến mét sáu mấy, vừa đứng lên, khoảng cách của hai người liền rút ngắn hết sức rõ ràng.

Tuy rằng vẫn chênh lệch nhưng ngắn hơn là được rồi.

Sơ Chi vẫn tràn đầy tự tin như cũ.

Từ nhỏ đến lớn cô không cao


trướctiếp