Khuôn mặt trầm tĩnh
của Hứa Nghiễn lộ vẻ kích động, đáy mắt tựa như có sóng trào, mưa rền
gió dữ, thân thể cường tráng cứ bức bách người dưới thân, khiến Mạnh
Khinh Khinh ngoại trừ dang rộng hai chân để mở hoa huyệt, tiếp nhận gậy
thịt của anh thì không còn cách nào khác.
Anh cúi đầu, cắn lấy
quả hồng anh trên đỉnh núi tuyết, răng nanh cà nhẹ lên làn da mềm mại.
Hứa Nghiễn coi thường sự yếu ớt của Mạnh Khinh Khinh, bởi vì anh cắn nhẹ một cái mà cô cũng ứa nước mắt. Đôi tay cô không còn sức lực, chỉ biết
bám víu vào mái đấu anh, không ngừng khóc nức nở, cầu xin tha thứ, “Nhẹ
một chút... Nhẹ một chút... Hứa Nghiễn... Đau... Hu hu...”
"Tôi muốn tố cáo anh... tố cáo anh... muốn... bắt anh... ngồi tù... ngồi... tới chết... Hu hu...”
Lời nói uy hiếp của cô chẳng hề có tác dụng, ngược lại còn đổi lấy hành
động điên cuồng của Hứa Nghiễn. Gậy thịt của anh liên tục chống đỡ trong hoa huyệt chật hẹp, khiến bụng cô không ngừng nâng lên hạ xuống, bầu
ngực mềm mại nằm trong tay anh, để mặc anh ra sức xoa nắn. Trước đợt
tiến công mạnh mẽ như vậy, Mạnh Khinh Khinh rốt cuộc mất đi năng lực mở
miệng, mái đầu ngoan ngoãn tựa vào ghế sofa, cúi xuống thở gấp, nước mắt trong suốt liên tục trào ra, thấm ướt cả một mảng tóc.
Ngón tay thon dài của Hứa Nghiễn nâng cằm cô lên, buộc cô phải mở mắt nhìn.
Trông thấy ánh sáng lạnh lùng trong mắt anh, cô bất giác sợ hãi, co rụt
cả người lại.
"Tố cáo tôi? Ngồi tù cho tới chết? Ái chà, vậy thì tôi sẽ cưỡng gian cô tới chết trước.”
Gậy thịt đâm mạnh vào một cái, mắc kẹt ngay trước tử cung, chọn một chỗ non mềm, chà đạp ngay chỗ mà cơ thể mềm mại của cô hoàn toàn không chịu
nổi. Tiểu huyệt liên tục co rút, định giữ chặt lấy gậy thịt của anh,
không để anh tiến thêm vào. Sao mà được chứ? Sao mà được? Gậy thịt giống như một cây sắt nóng bỏng, đánh phá tầng tầng lớp lớp thịt thà bao
quanh để xuyên vào bên trong, vừa nặng lại vừa sâu.
Bốp bốp bốp bốp...
Hoa huyệt mềm mại bị gậy thịt cứng rắn làm cho đỏ bừng, ngay cả gậy thịt
cũng sưng lên. Khoái cảm dần dần bớt đi, Mạnh Khinh Khinh cảm nhận rõ
nỗi đau sâu săc, “Hu hu...” Cô khóc nức nở, nếu cứ tiếp tục như vậy thì
cô sẽ bị cưỡng gian tới chết. Cô vươn tay, dùng sức kéo tóc của Hứa
Nghiễn, “Anh... tránh ra... tránh ra... Tôi không cần!...”
Hứa
Nghiễn bắt lấy tay cô, đẩy mạnh xuống dưới, vẻ mặt lạnh lẽo, “Muốn tôi
cưỡng gian cô tới chết phải không? Được, tôi cho cô hài lòng.”
Lúc này, Mạnh Khinh Khinh mới ý thức được họa lớn mình gây ra, cô cực kỳ sợ tiết mục kế tiếp của Hứa Nghiễn, nước mắt giàn dụa, “Tôi... Tôi sai
rồi... Tôi sai rồi... Hứa Nghiễn... anh tha cho tôi đi... Van xin anh... Tôi sai rồi... Tha cho tôi đi... Hu hu...”
Khóe miệng kề sát vào mặt, hơi thở triền miên gần như gang tấc, “Còn muốn tố cáo tôi không?”
"Không tố cáo... Không tố cáo... ."
“Sau này có nghe theo tôi không?”
"Hu hu...” Cô gật đầu, “Nghe... Sau này tùy ý anh hết...”
Hôn lên đôi môi cô, thân dưới của Hứa Nghiễn cũng nhẹ nhàng hơn một chút,
gậy thịt đi ra lại đi vào, nghiền nát hoa huyệt, dần dần khơi gợi khoái
cảm của cô một lần nữa. Sự thống khổ, nức nở đã trở thành âm thanh nũng
nịu. Đôi tay trắng ôm lấy cổ anh, hai người kích tình trong hân hoan,
đồng thời lên đỉnh.
"Hứa Nghiễn... Hứa Nghiễn... Đừng bắn vào trong... Sẽ mang thai mất...”
Thế nhưng, anh lại càng khiến gậy thịt xâm nhập vào sâu hơn, chạm vào thành tử cung, tinh lực tồn trữ 28 năm qua rót dần vào đó. Chất dịch quá
nhiều, khiến Mạnh Khinh Khinh cực kỳ khó chịu, cô cảm thấy thân dưới
muốn nứt ra rồi. Thấy bụng cứ phập phồng, cô sợ hãi tột độ, nhưng không
dám lên tiếng than thở, lo sợ lại chọc giận Hứa Nghiễn.
"Kẹp
chặt vào, không được để chảy ra, chảy ra một giọt, tôi sẽ đổ thêm lần
nữa.” Hứa Nghiễn rút gậy thịt ra, đưa tay nhìn đồng hồ, lúc này đã 7 giờ 30 phút, “Đừng có lộn xộn, đợi tôi thu dọn xong sẽ giúp cô mặc quần
áo.”
"Dạ." Mạnh Khinh Khinh cố gắng ép chặt tiểu huyệt, không để chất dịch bên trong chảy ra.