Cao Khiết đi rồi, Diệp Thư ngồi xuống nhưng vẫn đăm chiêu. Cô nhớ những
lần hiểu lầm Khương Nhạc trước đó với một mớ suy nghĩ lệch lạc về anh mà tự trách bản thân mình ngốc, kế đó lại thấy áy náy với anh... Cuối
cùng, cô nở nụ cười như xuân về trên nhân gian, trăm hoa đua nở.
Diệp Thư cầm điện thoại lên và gửi tin nhắn cho Khương Nhạc: “Nhớ đến đón em đó.”
Nữ thần có lệnh, sao anh có thể không tuân? Khương Nhạc vừa tan tầm đã chạy ào qua như ngựa không ngừng phi nước đại.
Diệp Thư lại tìm thấy cảm giác khi cô mới gặp anh lần đầu, ngày đó anh có
đôi mắt tinh anh, hàng mi dài rậm, vừa nhìn đã thấy như một vị thần, nét cười rực rỡ khiến ai nấy đều không dám nhìn thẳng.
Khương Nhạc
thấy cô bước chầm chậm về phía mình. Mái tóc cô xõa ra, rủ lên bờ vai
mềm mại, gương mặt trái xoan càng đẹp hơn hẳn, làn da như tuyết, đôi môi đỏ mọng, không có chỗ nào không hoàn mỹ.
Cô bước đến trước mặt anh, nở nụ cười trong trẻo: “Khương Nhạc.”
Tiếng nói của cô rất nhẹ nhàng, tựa như một chú chim sẻ không an phận sắp vỗ
cánh bay đi. Cô ôm chặt eo Khương Nhạc, gò má phải áp sát ngực anh. Gió
thu mang hơi ấm khẽ phà vào khuôn mặt lành lạnh của cô.
Sự thân
mật của cô khiến anh vô cùng hạnh phúc. Anh ôm đầu cô, xoa rất dịu dàng: “Thư Thư biết mình hiểu lầm anh rồi sao? Anh đã nói rồi, người như anh
mà sao Thư Thư lại không thích cho được...”
Diệp Thư vỗ “bốp”
vào ngực anh: “Tự kỷ.” Kế đó, cô cào tay lên áo vest anh và nói rất nhỏ: “Em xin lỗi, em cứ hiểu lầm anh mãi.”
"Bảo bối, em có biết
trước đó anh đã đau lòng khi thấy em lạnh nhạt không? Vì vậy sau này, em phải đối xử tốt với anh đó, không được tùy tiện đánh anh, nói ra mấy
lời khó nghe.” Diệp Thư bật cười: “Không đánh thì được.”
Khương
Nhạc nắm chặt đôi tay mềm mịn của cô, hôn lên môi cô. Anh lấy chiếc nhẫn trong túi áo vest ra rồi xoay xoay trong tay. Chiếc nhẫn đính một viên
kim cương màu hồng nho nhỏ, sáng lấp lánh.
Anh vừa lấy nhẫn ra
cô đã phát hiện. Diệp Thư định ngẩng đầu xem anh làm gì nhưng lại bị anh ghì lại, đến khi cô nhìn được thì chiếc nhẫn đã nằm trên ngón trỏ mình
rồi.
Cô nhìn chiếc nhẫn và cười, sau đó lại nhìn Khương Nhạc,
anh cũng đeo một chiếc nhẫn y hệt như vậy trên ngón trỏ và giơ lên cho
cô xem: “Vậy thì người ta sẽ biết anh đã có chủ. Bảo bối, em xem, anh
toàn tâm toàn ý với em như vậy, em khen anh một tiếng đi mà.”
"Ừ, anh ngoan lắm!” Diệp Thư tức giận: “Được rồi, đừng trì hoãn nữa, về thôi.”
"Tối nay chúng ta ăn gì? Kêu đồ ăn bên ngoài sao? Ăn hải sản như bữa trước được không...”
Diệp Thư đấm anh một cái: “Kêu gì mà kêu, em nấu cho!”
Khương Nhạc nhếch miệng: "Bảo bối, em không nói đạo lý gì cả, đã bảo không
được tùy tiện đánh mà sao em lại đấm anh một cái vậy?”
Diệp Thư
trợn mắt nhìn anh. Cô mở cửa xe, ngồi vào ghế bên cạnh ghế lái, thắt
chặt dây an toàn. Xe bắt đầu khởi động và chạy về hướng trước mặt, cảnh
vật ven đường nhanh chóng lùi lại phía sau, tựa như những làn gió thu
bay ngang không còn dấu vết, chỉ có ánh nắng trời cao vẫn luôn dõi theo
hai người.