Mạnh Khinh Khinh
nhanh chóng bị lột sạch, cả người cô trắng như tuyết khiến người ta chói mắt, da thịt tựa như những đám mây mềm mại, trơn nhẵn, không có một
chút tỳ vết. Bởi vì hai tay bị giữ chặt ngang đỉnh đầu, bầu ngực đầy đặn của cô trông có vẻ vững chắc hơn, nẩy nở hơn, đầu nhũ hoa run run nhẹ
nhàng.
Hơi thở của Hứa Nghiễn nặng hơn vài phần, bụng dưới của
anh tựa như có lửa thiêu đốt, lực tay anh bỗng chốc gia tăng, nắm chặt
lấy cổ tay bé nhỏ của cô.
"Anh làm em đau, Hứa Nghiễn, anh mau buông ra, a...!!!”
"Anh nghe không hiểu tiếng người sao? Buông ra, đau quá!"
Anh không những không buông mà còn siết chặt hơn trước, khiến cô đau muốn
chết. Cô tức giận đến mức đỏ hoe hai mắt, “Em không muốn làm, anh buông
em ra! Buông ra! Hứa Nghiễn, anh là đồ khốn kiếp!”
Vừa đau vừa tê, tựa như có dòng điện lan tỏa khắp tứ chi, cả người cô run
lên vì sợ, nhưng thân thể lại không thể kháng cự trước sức hấp dẫn của
Hứa Nghiễn. Bụng cô bắt đầu run rẩy, huyệt nhỏ cũng khẽ lay động.
Cô không muốn mình thỏa hiệp dễ dàng như vậy, nhưng lại chẳng có cách nào
giãy dụa. Tay bị giữ chặt, anh mắc kẹt giữa hai chân cô, chân cô càng
không thể quẫy, chỉ có thể chà đạp vòng eo của anh, thế nhưng chẳng hề
có tác dụng.
Cảm giác này, phải nói là rất bực mình.
"Hứa Nghiễn... Hứa Nghiễn... Anh buông em ra... Em không muốn làm...”
Cô không biết tiếng nói của mình gợi tình, khiến lòng Hứa Nghiễn càng lúc
càng ngứa. Lửa dục bùng cháy, anh vùi đầu giữa bầu ngực cô, đầu lưỡi
liếm láp xung quanh nhũ hoa màu hồng phấn, sau đó ngậm chặt nó vào trong miệng, tựa như đang thưởng thức một món ăn ngon tuyệt hảo.
"Không... Đừng... Đừng mút... Em không làm, em không muốn làm... Nếu anh không dừng lại, em sẽ đi tố cáo...”
Những lời này càng không thể chạm tới dây thần kinh của Hứa Nghiễn, anh tiếp tục cắn thêm một miếng.
"A... A... Đau... Anh...!!!”
Đôi hàng mi của anh khẽ lay động, ánh mắt anh âm u như có quỷ, khiến lời
nói sắp thốt ra của Mạnh Khinh Khinh bị mắc kẹt lại trong cổ họng. Thoạt nhìn, trông anh rất đáng sợ, nhưng cô cũng là người không biết sợ ai,
tiếp tục già mồm, “Vốn dĩ là... anh quá đáng... Em bảo anh dừng lại...
Hiểu tiếng người không vậy... Đồ khốn kiếp!”
Hứa Nghiễn cố ý
dùng gậy thịt to lớn đâm vào hoa huyệt, đầu của nó không vội chưa chạm
vào cửa huyệt, chỉ đụng vài cái, sau đó mới ma sát bên trong. Nhiệt độ
nóng bỏng bốc lên, thân thể mẫn cảm của cô không nhịn được mà run rẩy,
huyệt nhỏ cũng trào ra từng đợt dịch, khiến gậy thịt ướt sũng, rút ra
cắm vào càng thêm thuận lợi.
Anh trào phúng, không hề nể mặt, “Miệng em cũng lợi hại thật đấy, còn nói nữa thì anh sẽ làm em tới mức sống dở chết dở.”
Mạnh Khinh Khinh vội cắn môi, không nói thêm nữa, chỉ biết rên rỉ. Cô nhìn
anh bằng ánh mắt hung tợn, tên khốn kiếp này! Hơi thở phì phì của cô
càng khiến anh ác liệt hơn trong hoa huyệt, đầu gậy thịt cứ đâm vào rồi
lại rút ra, cấp tốc dồn dập. Âm thanh vang dội, đôi má hồng của cô cứ
liên tục phồng lên, những lời bên miệng không thốt ra nổi, chỉ có thể
rên rỉ “a a a”.
Hoa huyệt ướt át không ngừng bị chống đỡ, chống
đỡ rồi khép lại, mỗi lần chỉ bị anh đâm vào một đoạn, anh đùa tới mức
khiến hoa huyệt đói khát, giữ đầu gậy thịt mãi không buông, nhưng gậy
thịt vẫn cứ mạnh mẽ muốn thoát ra. Mạnh Khinh Khinh hừ nhẹ vì khó chịu,
chân mày nhăn lại, “Hứa Nghiễn... Hứa Nghiễn...”
"Muốn rồi hả?"
Cô do dự, rốt cuộc vẫn nói, “Muốn... muốn...”
Anh nới lỏng cổ tay cô, nắm chặt đùi của cô, đỡ gậy thịt xâm nhập vào cửa
huyệt, thắt lưng anh khẽ nâng lên, gậy thịt bắt đầu phá vỡ tầng tầng lớp lớp trong hoa huyệt, hết sức hòa nhập.